Tang Thiên vừa sợ vừa giận:
- Các ngươi là ai, có biết cướp giết quan viên triều đình là tội khám nhà diệt tộc không!
Những người áo đen kia không ai lên tiếng, chỉ vung đao chặt chém, mỗi chiêu mỗi thức đều nhằm vào vị trí yếu hại.
Cơ hồ là vừa đối mặt, thủ hạ của Tang Thiên đã bị thương gần hết.
Thậm chí có mấy người bỏ mạng.
Tần Vãn Như biến sắc:
- Những người áo đen này là ai, tu vi còn cao hơn Hồng Bào Quân!
Tổ An cũng biến sắc, những hắc y nhân này tu vi đều là Tứ phẩm, Tứ phẩm là khái niệm gì, ở huyện nhỏ cũng có thể làm người đứng đầu rồi.
Nói cách khác, những hắc y nhân này thực lực đều tương đương hắn, thậm chí còn cao hơn, dù sao hắn chỉ vừa mới đột phá Tứ phẩm mà thôi.
Lần này Tang Thiên mang ra đều là tâm phúc, không phải những giá áo túi cơm kia của Phòng Lũ Doanh, bằng không chỉ sợ đã toàn quân bị diệt.
Nhưng dù như thế, cũng không ngăn nổi những hắc y nhân kia tu vi cao cường, xuất thủ lại ngoan độc.
Nhìn thấy thủ hạ của mình liên tiếp ngã xuống, Tang Thiên giận dữ:
- Tặc tử nhận lấy cái chết!
Trường đao của hắn chém ra, trên đao dấy lên ngọn lửa hừng hực, sau đó hóa thành đại đao hỏa diễm dài gần 40m, quét ngang qua những hắc y nhân kia.
Những hắc y nhân kia hoảng hốt, vội vàng tránh né, có vài người không tránh kịp, bị trường đao hỏa diễm chém thành hai đoạn, ngọn lửa còn không tắt, theo vết đao bốc cháy lên, bọn hắn còn có chút ý thức, bị đốt đến kêu thảm, giống như nhân gian luyện ngục.
Tổ An nghẹn họng nhìn trân trối, quả nhiên là đại đao 40m, nếu hắn biết mình chơi Trịnh Đán đủ mọi tư thế, còn để nàng dùng miệng hầu hạ, đoán chừng sẽ tới chém ta, cũng không biết đến thời điểm đó chạy có kịp không.
Bất quá nói ra, hắn và Trịnh Đán thật không xứng, Trịnh Đán là Thủy thuộc tính, hắn lại Hỏa thuộc tính, hai cái đã định trước như nước với lửa.
Tần Vãn Như cũng mở miệng:
- Tuy những hắc y nhân kia tu vi không tệ, nhưng Tang Thiên rõ ràng mạnh hơn bọn họ một mảng lớn, Tứ phẩm và Ngũ phẩm chênh lệch, không phải chút nhân số có thể vãn hồi, huống chi Tang Thiên còn là người nổi bật trong Ngũ phẩm.
- Yên tâm đi, hắc y nhân khẳng định không chỉ có chút thực lực ấy.
Tổ An nghĩ đến Thu Hồng Lệ thần bí, chém đinh chặt sắt nói.
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên nơi xa bay lên một chiếc đèn lồng, đèn lồng rất nhỏ, tản ra hào quang vàng nhạt yếu ớt.
Nhưng vừa xuất hiện, liền mang theo uy áp to lớn.
Tang Thiên nhất thời cảm giác mình như ở trong đầm lầy, không khí xung quanh sền sệt, động tác lúc bình thường cực kỳ dễ dàng, bây giờ lại phải hao phí mấy lần khí lực.
Đao thế của hắn chậm dần, như giống làm động tác chậm.
Tần Vãn Như là phu nhân Công Tước, lập tức kịp phản ứng:
- Cái đèn lồng kia hẳn là một loại pháp bảo, có tác dụng định thân, không biết là ai nắm giữ vũ khí thần kỳ như vậy.
Tổ An vội vàng hỏi:
- Định thân? Đây chẳng phải sẽ vô địch sao, khi giao thủ trực tiếp dùng pháp bảo này định trụ địch nhân, một đao kết liễu tánh mạng nha.
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Nào có dễ dàng như vậy, cái này còn phải nhìn tu vi của song phương, người tu vi thấp, tỉ như ngươi, bị ánh sáng bao phủ, hơn phân nửa là một ngón tay cũng không thể động.
Tổ An phiền muộn, ngươi nói thì nói, cần gì cố ý lấy ta làm ví dụ.
- Còn tu vi cao, chỉ bị trì hoãn động tác mà thôi.
Tần Vãn Như bổ sung.
- Đương nhiên đối với người tu vi càng cao, đèn lồng kia hơn phân nửa sẽ không có tác dụng.
Tổ An tò mò hỏi:
- Vậy nếu như chiếu vào ngươi thì sao?
Tần Vãn Như hơi đỏ mặt:
- ...
Gia hỏa này còn có thể nói chuyện bình thường không?
- Hẳn là có ảnh hưởng với ta.
Tần Vãn Như hừ lạnh.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +233!
Tổ An bĩu môi, nữ nhân đều nhỏ mọn như vậy sao.
Có điều rất nhanh ánh mắt của hắn lại nhìn về phía đèn lồng, sao nhìn quen mắt như thế nhỉ?
Lúc này từ bên cạnh lại nhảy ra một hắc y nhân, một quyền đập tới đại đao.
Đường đá xanh trực tiếp vỡ vụn, vô số bùn đất trào ra, hình thành một cái thổ quyền to lớn, trực tiếp oanh đến đại đao hỏa diễm, sau đó tinh hỏa đầy trời, hỏa diễm hình thành đại đao bị đánh ta.
- Tu hành giả Thổ hệ, Ngũ phẩm.
Tần Vãn Như hơi kinh ngạc.
- Người này còn mạnh hơn Tang Thiên?
Tổ An hỏi.
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Không đến nỗi, chủ yếu là Tang Thiên bị đèn lồng trì hoãn động tác, hơn phân nửa tinh lực dùng cho đối kháng đèn lồng.
Lúc này ánh mắt của Tổ An lại bị bóng người khác hấp dẫn, một bóng người xinh đẹp từ trong chỗ tối chậm rãi đi ra, dù toàn thân nàng bao phủ ở trong quần áo đen, nhưng vẫn không cách nào che giấu được dáng người uyển chuyển.
- Sao bộ ngực nhìn quen mắt thế nhỉ.
Tổ An lẩm bẩm, có điều hắn không dám xác định, nếu là ngực của Bùi Miên Mạn, hắn có thể kết luận tại chỗ, nhưng bộ ngực này...
Tang Thiên nhìn thấy hai người kia vô luận là ai cũng không phải dễ dàng đối phó, đặc biệt là nữ tử cầm đèn lồng, có cảm giác khiến người ta kiêng kị, hắn biến sắc, vội vàng nói với thủ hạ:
- Mau mang diêm dẫn đi!
Tổ An nhịn không được cảm khái nói:
- Tang Thiên này cũng không phải loại hèn nhát, không có bắt thủ hạ đoạn hậu cho mình.
Tần Vãn Như hừ lạnh:
- Tuổi còn trẻ có thể tu đến cảnh giới này, cái nào không phải thiên chi kiêu tử.
Mắt thấy binh lính đẩy xe diêm dẫn bỏ chạy, tu hành giả Thổ hệ hét lớn lao qua:
- Nào có dễ dàng như vậy!
Chỉ thấy tay hắn nhấn mặt đất một cái, toàn bộ mặt đất như gợn sóng nhú lên.
Tang Thiên nhảy vọt, trực tiếp cản ở trước gợn sóng phập phồng, một đao trực tiếp vỗ xuống, oanh… bùn đất vẩy ra, mặt đất chập trùng lần nữa bình tĩnh trở lại.