Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 695 - Chương 695: Cướp Giết

Chương 695: Cướp Giết Chương 695: Cướp Giết

Thái độ của Tang Thiên giống như giải quyết việc chung.

Người chợ đen sắc mặt giận dữ, có mấy người kìm nén không được muốn xông lên, nhưng đều bị đồng bạn ngăn lại.

Thấy đám người Tang Thiên làm thật, bên chợ đen giống như nhận mệnh, những quần chúng kia thấy không có trò hay, chán nản rời đi.

Tổ An kéo Tần Vãn Như:

- Đi thôi!

- Đi như vậy sao?

Tần Vãn Như kinh ngạc, không để ý trách đối phương vô lễ nắm tay mình.

- Bây giờ theo mọi người ra ngoài, sẽ không có người chú ý đến chúng ta, lưu lại quá chướng mắt.

Tổ An giải thích.

- Hơn nữa bọn họ sẽ không xung đột ở chỗ này.

Tần Vãn Như ngẩn người:

- Ngươi cảm thấy người chợ đen dám động thủ với Tang Thiên?

- Trên mặt nổi không dám, nhưng vụng trộm thì khó nói.

Tổ An nghĩ đến Thu Hồng Lệ cảnh cáo mình, biết thế lực sau lưng nàng tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Thứ nhất, số diêm dẫn này giá trị hơn mấy triệu lượng, thứ hai, Tang Thiên phá hư quy củ.

Nếu chợ đen mặc kệ, như vậy sau này danh dự của bọn họ sẽ triệt để hủy.

Từ trình độ nào đó mà nói, cái tín dự này còn trọng yếu hơn mấy trăm vạn lượng bạc.

Chỉ tiếc Tang Thiên không biết điểm ấy, từ vừa rồi Tần Vãn Như nói có thể biết được, ở trong mắt đám quyền quý của Minh Nguyệt Thành, chỉ cho rằng chợ đen là thế lực bất nhập lưu, khi dễ thì khi dễ.

Ai sẽ ngờ tới sau lưng đối phương ẩn giấu một quái vật khổng lồ chứ.

Ai, đây chính là thua thiệt khi không có tin tức chính xác.

Tổ An kéo tay Tần Vãn Như rời tiểu viện, bất quá không có đi xa, mà giấu trên một cây đại thụ ở phụ cận.

Mặc dù Tần Vãn Như hoài nghi phán đoán của hắn, nhưng thấy hắn nói khẳng định như vậy, trong lòng vô ý thức tin tưởng mấy phần.

Hai người trốn ở trên cây, bỗng nhiên ánh mắt của Tần Vãn Như ngưng tụ, nguyên lai nàng nhìn thấy đám người Cơ Vô Lực vừa rồi khi dễ nàng.

- Con mẹ nó, không nghĩ tới người quan phủ đến, vốn còn muốn tìm cô nàng kia.

- Ngươi nói có kỳ quái không, mới đầu cảm thấy cô nàng kia xấu xí, hiện tại hồi tưởng lại càng nghĩ càng có vị đạo, tâm lý cực kì ngứa.

- Hắc hắc, cái mông vểnh cao, còn có bộ ngực sung mãn, còn nhìn mặt làm gì.

- Nữ nhân kia tựa như một quả đào chín mọng, ngọt nước, khi chơi khẳng định sẽ thoải mái đến bay bổng, ta có chút hâm mộ nam nhân bên cạnh nàng kia, mỗi ngày chơi được nữ nhân như vậy, thật sướng...

...

Tổ An nghe mà có chút xấu hổ, bọn gia hỏa này miệng ô ngôn uế ngữ, thật sự là tìm đường chết đến cảnh giới nhất định, chỉ tiếc hắn không có thủ đoạn công kích xa.

Tần Vãn Như sớm đã tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, tiện tay lấy xuống vài chiếc lá cây, tạch… lá cây xẹt qua ở trong bóng đêm.

Tổ An sợ hải thán phục, không hổ là Lục phẩm, chiêu này tiêu sái như vậy, mình là không cách nào làm được.

- Ôi chao, cái mông của ta!

- Người nào đánh ta!

- Eo của lão tử!

- Mẹ nó, người nào tát lão tử, lại rơi mấy cái răng!

Mấy người kia giận mắng liên tục, cảnh giác nhìn xung quanh, đáng tiếc cái gì cũng không thấy.

- Không có quỷ chứ?

- Ngươi nói làm ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

- Đi mau đi mau!

...

Nhìn những người kia kinh hoảng rời đi, Tổ An kinh ngạc:

- Phu nhân lại không giết bọn hắn?

- Ta ở trong lòng ngươi là nữ nhân hung ác như vậy?

Tần Vãn Như tức giận hừ lạnh.

- Tuy mấy tên này đáng giận, nhưng tội không đáng chết, giáo huấn một chút là được.

Tổ An nhịn không được cười rộ lên:

- Không nghĩ tới phu nhân nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ nha.

Sắc mặt Tần Vãn Như đỏ lên:

- Im lặng, có người đi ra.

Tổ An thông qua khe hở lá cây nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy đám người Tang Thiên đi tới, lúc này ở giữa nhiều thêm một chiếc xe ngựa, phía trên có mấy cái rương lớn, hiển nhiên là chứa số diêm dẫn kia.

- Kỳ quái, vậy mà một người cũng không bắt.

Tu vi của Tần Vãn Như cao, thị lực càng tốt, rất nhanh liền thấy rõ đội ngũ của bọn họ.

- Tang Thiên cũng không muốn làm lớn sự tình, cử động lần này là nói cho chợ đen, không động tới người của các ngươi, nhưng hắn muốn số diêm dẫn này, để đối phương nhận thua.

Tổ An phân tích.

Tần Vãn Như không khỏi liếc hắn, gia hỏa này phân tích vấn đề tâm tư nhanh nhẹn, không hề giống lưu manh ngu ngốc trong suy nghĩ của mình nha?

Hừ, trước kia biểu hiện hơn phân nửa là cố ý diễn, lại dám gạt ta!

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +379!

Tổ An sững sờ, sao tự nhiên lại tức giận?

- Đi, theo sau!

Trước đó một mực bị hắn lôi kéo, Tần Vãn Như có chút khó chịu, lần này dứt khoát chủ động, trực tiếp xách cổ áo của hắn lặng lẽ theo sau.

Dù sao nơi này cũng ở trong thành, tuy vắng vẻ, nhưng trên đường đều là phòng xá, rất dễ tìm được vật che chắn, cho nên coi như nàng mang theo một người, cũng không có ai phát hiện.

Chỉ có Tổ An phiền muộn, bị xách giống như con gà, ta không cần mặt mũi sao?

Trong lòng Tần Vãn Như thì bắt đầu cân nhắc, Tang Thiên bất quá chỉ là Ngũ phẩm, coi như có một đống thủ hạ, mình cũng không phải không có cơ hội đoạt diêm dẫn về.

Huống chi còn có Tổ An làm trợ thủ.

Phiền phức duy nhất là mấy cái rương lớn, chỉ sợ không dễ dàng mang đi như vậy.

Cảm nhận được nàng nóng lòng muốn thử, Tổ An vội vàng nói:

- Đừng nóng vội, có người sẽ làm.

Phảng phất như xác minh lời hắn nói, từ hai bên đường bắn ra rất nhiều mũi tên.

Dù Tang Thiên lập tức rút đao ngăn cản, nhưng vẫn có không ít mũi tên đột phá phòng ngự, bắn giết không ít thủ hạ.

Ngay sau đó một đám người áo đen cầm lấy trường đao sáng loáng nhảy ra, trực tiếp giết qua.

Bình Luận (0)
Comment