Mất đi tốc độ, cuối cùng những băng trùy kia nặng nề rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn băng.
Bất quá dường như Tần Vãn Như sớm đã biết sẽ như vậy, chỉ thấy nàng không chút hoang mang, tay nhấn mặt đất một cái.
Mặt đất dưới chân Thu Hồng Lệ hình thành một vầng sáng màu u lam, những vụn băng lúc trước khôi phục sinh mệnh lực, nhanh chóng lắp ráp, trong giây lát lan tràn đến trên đùi nàng, vững vàng cố định nàng ở đó.
Thân hình của Tần Vãn Như lóe lên, một chưởng đánh tới trái tim của Thu Hồng Lệ.
Tổ An hoảng hốt, nhịn không được quát
- Thủ hạ lưu tình!
Tần Vãn Như không biết thân phận của đối phương, nhưng Tổ An biết nàng là Thu Hồng Lệ.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Thu Hồng Lệ rất tốt với hắn, hai người từ trình độ nào đó cũng coi như bằng hữu, tự nhiên không muốn nhìn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Chỉ bất quá Tần Vãn Như dù sao cũng là Lục phẩm, tuy hắn thi triển Đại Phong lao tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy tay của Tần Vãn Như đã đặt lên ngực Thu Hồng Lệ.
Bởi vì hai chân của Thu Hồng Lệ bị đóng băng, căn bản không di động được, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tổ An, trong mắt còn lờ mờ nhìn thấy vẻ nghi hoặc.
Cũng không biết là không hiểu vì sao địch nhân lại quan tâm nàng, hay nhận ra thân phận của hắn.
Tay của Tần Vãn Như đã xuyên qua ngực nàng, sau đó cả người Thu Hồng Lệ bể nát.
Đúng, là bể nát, giống như pha lê vỡ nát.
Tổ An kinh hãi, Tần Vãn Như lại đột ngột sinh ra cảm giác báo động:
- Quang Ảnh Phân Thân!
Chỉ thấy thân hình của Thu Hồng Lệ đã xuất hiện ở đằng sau, tay ngọc giống như một cây đao cắm tới giữa lưng Tần Vãn Như.
Bởi vì bị đèn bao phủ, động tác của Tần Vãn Như đã chậm hơn bình thường mấy phần, muốn né tránh đã không kịp.
- Phu nhân!
Tổ An vốn là tới cứu Thu Hồng Lệ, ai biết cục diện biến hóa lại nhanh như vậy, trong chớp mắt rơi vào nguy cơ biến thành Tần Vãn Như.
Nếu thật để Tần Vãn Như xảy ra chuyện, tương lai làm sao đối mặt Sơ Nhan và Tiểu Chiêu?
Hắn vừa vặn mượn nhờ Đại Phong bay tới, cũng không lo được nhiều như vậy, trực tiếp tiến lên muốn ôm lấy Tần Vãn Như rời đi.
Kết quả vừa tiếp xúc ánh sáng đèn lồng, cả người hắn nhất thời trầm xuống, phát hiện thân thể nặng hơn bình thường gấp 10 lần.
Ánh sáng đèn lồng hơi vàng, nhìn rất ấm áp, nhưng thân ở bên trong, mới phát hiện ánh sáng lại băng lãnh.
Thu Hồng Lệ thấy hắn bỗng nhiên che ở trước mặt, thân hình hơi ngừng, hiển nhiên có chút do dự.
Ngay thời điểm nàng do dự, Tổ An vừa vặn nhìn thấy phụ cận có cái giếng nước, trực tiếp triệu hồi ra Lam Phù, nước trong giếng như Thủy Long lao ra, trực tiếp xối về phía cái đèn lồng treo ở giữa không trung.
Thu Hồng Lệ giật mình, cũng không để ý hai người, vội vàng chạy tới thu hồi đèn lồng lại.
Tổ An thì nhân cơ hội này, triệu hồi ra Đại Phong, kéo tay Tần Vãn Như biến mất ở cách đó không xa.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Thu Hồng Lệ như có điều suy nghĩ.
Sau khi chạy ra vài dặm, hai người dừng lại, Tổ An thở hổn hển, vừa rồi hết thảy phát sinh ở trong chớp mắt, hơi có chút ngoài ý muốn, hai người sẽ chết rất thảm.
Bất quá nửa đường giống như Thu Hồng Lệ thủ hạ lưu tình?
Chẳng lẽ nàng nhận ra ta?
Cũng đúng, nam nhân giống như ta, dù mang theo mặt nạ, cũng rất khó che lại ưu tú.
- Cần gì phải chạy!
Tần Vãn Như rốt cục kịp phản ứng, rút tay về.
- Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta có thể đánh thắng nàng...
Nói đến phần sau nàng cũng hơi xấu hổ, vừa rồi nếu không phải Tổ An giúp đỡ, chỉ sợ mình thật sẽ bị thương nặng, một Lục phẩm và một Ngũ phẩm đánh thành như vậy, thực không còn mặt mũi.
Tuy lực chiến đấu của nữ nhân kia không quá giống Ngũ phẩm.
Tổ An âm thầm bật cười, nghĩ thầm sao nàng giống như tiểu cô nương không chịu thua vậy, bất quá cái này cũng phù hợp tính tình của nàng:
- Chẳng lẽ phu nhân quên mục đích chúng ta tới nơi này là cái gì sao? Cũng không phải vì đánh nhau.
- Diêm dẫn!
Lúc này Tần Vãn Như mới như ở trong mộng mới tỉnh.
- Mất diêm dẫn rồi?
Thấy hai tay hắn trống trơn, nàng không khỏi có chút thất vọng, bất quá đối phương nhiều người như vậy, hắn không giành được cũng rất bình thường.
Lại nói, vừa rồi đối phương còn trở về cứu nàng, lời trách cứ làm sao cũng nói không ra.
- Yên tâm đi, diêm dẫn đã tới tay.
Tổ An đắc ý nói.
- A?
Tần Vãn Như kinh hỉ, vội vàng nhìn bốn phía.
- Ở nơi nào?
Đúng lúc này, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ:
- Cẩn thận, bên kia có người tới.
- Tu vi rất cao, hình như là Thất phẩm!
- Hẳn là cùng phe với những hắc y nhân kia!
Cơ hồ là nháy mắt, Tần Vãn Như nhanh chóng phân tích tình thế.
Hai người cực kỳ khẩn trương.
Lúc này Tổ An cũng thấy một đám người từ trong cái hẻm nhỏ đi ra, cầm đầu là một lão giả tóc bạc, chỉ bất quá cả người hắn thần thái sáng láng, không có chút cảm giác già nua, đôi mắt kia phảng phất như sói đói tìm kiếm con mồi.
Ánh mắt của đối phương khiến người ta không thoải mái, hẳn là cường giả Thất phẩm mà Tần Vãn Như nói.
- Làm sao ngươi biết bọn họ là một đám?
Tổ An hơi nghi hoặc, trên người bọn họ mặc đều là phục sức bình thường, không phải y phục dạ hành.
Chỗ nào nhìn ra được song phương là một đám?
Tần Vãn Như tiến đến bên cạnh hắn nhẹ giọng nói:
- Ngươi chú ý hoa văn trên ống tay áo của bọn hắn, giống những hắc y nhân kia như đúc.
Tổ An tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy trên ống tay áo có một ít tiêu ký cổ quái.
Lại nhớ tới những hắc y nhân kia, trên người tựa hồ cũng có tiêu ký tương tự.
Bất quá nếu không phải Tần Vãn Như nhắc nhở, hắn căn bản sẽ không lưu ý điểm ấy.