Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 716 - Chương 716: Lúc Tuổi Còn Trẻ Không Hiểu Chuyện

Chương 716: Lúc Tuổi Còn Trẻ Không Hiểu Chuyện Chương 716: Lúc Tuổi Còn Trẻ Không Hiểu Chuyện

Nàng vốn muốn cự tuyệt lần nữa, nhưng tính cách thiện lương, lúc này cũng chú ý tới nữ nhân trong ngực hắn có chút không đúng, đang định nói gì, bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ:

- Hoan Lạc Thập Bát Độ? Ngươi lại dám khi dễ nữ nhi của ta!

Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +678!

Rất nhanh, Kỷ Đăng Đồ gầm thét lao ra, biểu lộ muốn xé nát Tổ An.

Tổ An giật mình, còn chưa kịp giải thích, Kỷ Tiểu Hi lại gấp:

- Cha, không phải như ngươi nghĩ.

- Sao không phải như ta nghĩ, vừa rồi ta rõ ràng nghe được các ngươi nói Hoan Lạc Thập Bát Độ, gia hỏa này lại dùng thuốc với ngươi, ta muốn rút gân lột da hắn.

Kỷ Đăng Đồ quan tâm nhất chính là nữ nhi, ngày bình thường nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.

Kết quả vừa nghĩ tới cải trắng mình chăm chú che chở mười mấy năm, lại bị một con lợn gặm mất, hơn nữa gặm tới mười tám lần, cả người hắn liền phát cuồng.

Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +999+999+999...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Hi đỏ bừng lên, có muốn giải thích, lại không biết giải thích như thế nào.

Cảm nhận được Kỷ Đăng Đồ liên tục duy trì oán niệm siêu cường, Tổ An biết nếu còn chần chờ, tuyệt đối sẽ bị đối phương xé thành mảnh nhỏ, vội vàng nói:

- Kỷ thần y ngươi hiểu lầm, vừa rồi không phải nói Tiểu Hi, mà nói Sở phu nhân trúng Hoan Lạc Thập Bát Độ.

Vừa nói vừa đưa Tần Vãn Như tới, lúc này nàng đã rơi vào hôn mê, da thịt cả người đỏ giống như con tôm luộc, cho dù ngăn cách y phục, cũng có thể cảm nhận được thân thể nàng nóng kinh người.

Không biết là dược vật tác dụng hay vì cái gì, hiện tại toàn thân nàng tản ra mùi thơm nồng nặc, có chút giống hoa hồng, nhưng hơi khác biệt.

- Vãn Như!

Nhìn thấy nữ nhân kiều diễm trong ngực hắn, hai mắt Kỷ Đăng Đồ nhất thời tỏa sáng:

- Cái này dễ dàng, ta sẽ giải!

Nói xong liền vươn tay muốn bế lấy Tần Vãn Như.

Tổ An giật mình, vội vàng lui lại một bước, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn:

- Cái này không làm phiền Kỷ thần y, dù sao nam nữ khác biệt, để Tiểu Hi giúp đi.

Nói đùa cái gì, Kỷ Đăng Đồ là cái tính tình gì hắn còn không biết?

Lúc trước còn bắt hắn đi trộm đồ lót của Tần Vãn Như, gia hỏa bỉ ổi như vậy hắn làm sao dám giao Tần Vãn Như cho đối phương? Chẳng phải là đưa dê cho sói?

Kỷ Đăng Đồ cười híp mắt nói:

- Không được không được, độc này Tiểu Hi không có cách nào giải, chỉ có thể ta tới.

Tổ An âm thầm cười lạnh, nói nhảm, ngươi nói loại phương pháp kia ta cũng biết, còn cần tới tìm ngươi?

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai.

Lúc này Kỷ Tiểu Hi nhìn không được, trực tiếp đi tới nói:

- Ta có thể thử một chút.

Tính cách nàng thiện lương, biết Tần Vãn Như trúng loại thuốc này, nàng là có bản thân trải nghiệm, tự nhiên dâng lên lòng trắc ẩn.

Nhìn thấy là nàng, lúc này Tổ An mới yên tâm, vốn chuẩn bị giao Tần Vãn Như cho nàng, nhưng thấy thân thể mềm mại nhỏ bé kia của nàng, có chút bận tâm nàng ôm không nổi, chủ động giúp đỡ ôm vào trong phòng.

Tổ An vừa đi vừa nói:

- Mặt khác trên người nàng còn bị thương nặng, lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng.

Lúc này Kỷ Đăng Đồ cũng thu hồi nụ cười ngả ngớn, cau mày đi đến bên cạnh, xem xét thương thế sau lưng nàng:

- Tồi Tâm Quyền? Hồng Trung lại làm phản? Thật không nghĩ tới.

Tổ An hơi ngoài ý muốn, gia hỏa này còn hiểu sự tình Sở gia như vậy.

Chỉ thấy Kỷ Đăng Đồ cầm một viên thuốc nhét vào trong miệng Tần Vãn Như:

- Viên thuốc này có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch, trước giải độc giúp nàng, sau đó lại trị thương, bằng không lấy tình huống của nàng hiện tại, dùng bất luận dược vật dưỡng thương nào cũng sẽ chết càng nhanh.

Thấy thần sắc của hắn ngưng trọng trước đó chưa từng có, Tổ An giật mình:

- Thật nghiêm trọng như vậy sao?

- Còn nghiêm trọng hơn ngươi tưởng tượng.

Kỷ Đăng Đồ mặt trầm như nước, sau đó vội vàng căn dặn Kỷ Tiểu Hi.

- Tiểu Hi, nàng trúng không phải Hoan Lạc Thập Bát Độ, mà là Công Ngưu Nãi, dùng phương pháp giải độc trước kia ta dạy cho ngươi, Thanh Tâm Tĩnh Khí Đan lại thêm Hoàng Trúc Thảo, Vô Căn Thủy...

- Được rồi, các ngươi nhanh ra ngoài đi!

Kỷ Tiểu Hi đẩy hai người ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

Kỷ Đăng Đồ đang muốn quay người nói chuyện, xém chút bị cửa đập vào mũi, không khỏi buồn bực nói:

- Đề phòng ai vậy chứ, đều nói khuê nữ là áo khoác bông của phụ thân, kết quả nữ nhi của ta… haii.

Tổ An cổ quái nhìn hắn, đề phòng người nào ngươi còn không rõ?

Bất quá trong lòng vẫn cực kỳ bội phục, vốn còn muốn nhắc nhở Kỷ Tiểu Hi Tần Vãn Như trúng độc không phải Hoan Lạc Thập Bát Độ, ai biết Kỷ Đăng Đồ có thể tùy tiện xem ra, không hổ là thần y.

- Sở gia đến cùng xảy ra chuyện gì?

Kỷ Đăng Đồ kéo hắn ra ngoài hỏi.

Lúc này Tổ An mới đại khái nói sự tình phát sinh ở Sở gia cho hắn.

Kỷ Đăng Đồ thở phì phò nói:

- Sở Trung Thiên oắt con vô dụng này, bên ngoài không thể bảo vệ cơ nghiệp Sở gia, bên trong không thể bảo vệ thê tử, lúc trước Vãn Như lựa chọn gả cho hắn thật sự là mắt mù.

Tổ An dò hỏi:

- Năm đó ngươi và phu nhân quan hệ thế nào?

Kỷ Đăng Đồ đắc ý nói:

- Chúng ta đương nhiên là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, kết quả Sở Trung Thiên ỷ là Công Tước đến hoành đao đoạt ái, Tần gia cũng là kẻ nịnh hót, mới dẫn đến chúng ta bị chia rẽ.

Tổ An:

- ...

Lão tử tin ngươi mới có quỷ, lão già vô sỉ này.

Trước đó mỗi lần Tần Vãn Như nhắc tới hắn đều ghét bỏ, chỗ nào nhìn ra được cảm giác yêu nhau?

Hơn phân nửa là năm đó gia hỏa này thầm mến Tần Vãn Như, kết quả nữ thần bị Sở Trung Thiên cưới, trong lòng mới oán niệm với Sở gia như vậy.

Bình Luận (0)
Comment