Đám người Phong Đại Ngưu đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này Hồng Trung ho nhẹ một tiếng, trực tiếp đứng ra:
- Thực ra vừa rồi cũng không ít người nhìn thấy Tổ An ôm phu nhân từ phía tây rời đi.
- Không sai, chúng ta xác thực tận mắt thấy Tổ An vội vàng hấp tấp ôm phu nhân đào tẩu.
Có mấy thị vệ do dự nói.
Đám người Phong Đại Ngưu biết bọn họ là thủ vệ tây môn của Sở phủ, ở Sở phủ nhiều năm như vậy, đều hiểu rõ, biết tính tình của bọn họ, bình thường sẽ không nói láo, trong lúc nhất thời không khỏi rối rắm.
Hồng Trung ra hiệu, lúc này lại có nha hoàn đi ra yếu ớt nói:
- Trước đó vài ngày ta nhìn thấy cô gia đến tìm phu nhân rất sớm, phu nhân cũng dậy sớm hơn bình thường.
Một nha hoàn khác cũng nói:
- Vài ngày trước ta nhìn thấy, phu nhân và Tổ An đi ra ngoài...
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Hồng Trung cắt đứt:
- Nói vớ nói vẩn gì đó, sự tình hôm nay rõ ràng là Tổ An to gan lớn mật, có ý đồ làm loạn với phu nhân, cưỡng ép mang đi. Hiện tại việc cấp bách là đuổi bắt cẩu tặc này, sự tình khác không được nghị luận, mọi người nghe rõ ràng chưa?
- Nghe rõ!
Cảm nhận được sát ý trong mắt hắn, trong lòng mọi người run lên, vội vàng đáp.
Bất quá trong lòng lại nói thầm, sao nghe ý tứ của nha hoàn, tựa hồ là phu nhân và cô gia đang trộm tình thế nhỉ.
Cô gia thật rất đẹp trai, bằng không Đại tiểu thư sẽ không nhìn trúng hắn, lại thêm những ngày này lão gia và tiểu thư không có nhà, trống rỗng tịch mịch, bị thừa lúc vắng mà vào cũng không phải không được.
Khó trách những ngày này phu nhân đối đãi với cô gia rất ôn hoà, nguyên lai là bởi vì vậy.
Năng lực tưởng tượng và tâm bát quái của nhân loại là vô cùng vô tận, lại thêm Hồng Trung cố ý che giấu chân tướng, khiến người khác càng dễ liên tưởng.
Đám người Phong Đại Ngưu lo lắng, lúc này Thành Thủ Bình kéo kéo ống tay áo của bọn hắn, ánh mắt ra hiệu.
Đúng lúc này, Hồng Trung và Sở Thiết Sinh bắt đầu phái người đuổi bắt Tổ An, thậm chí ra lệnh, đối với loại lang tâm cẩu phế này, sau khi thấy được nếu như phản kháng, có thể trực tiếp giết chết.
Mọi người lĩnh mệnh rời đi, sau khi đám người Phong Đại Ngưu đi ra ngoài, liền mặt lạnh nhìn Thành Thủ Bình:
- Họ Thành, ngày bình thường cô gia đối đãi ngươi không tệ, kết quả hôm nay ngươi không chỉ không giúp hắn nói chuyện, còn ngăn cản chúng ta, là có ý gì!
- Còn có Tiêu Thiện Hòa ngươi, ngày bình thường ngươi nói nhiều nhất, kết quả thời khắc mấu chốt lại sợ? Gan teo sao?
Thành Thủ Bình đáp:
- Các ngươi không thấy được sao, Hồng tổng quản rõ ràng là cùng Nhị gia quan hệ mật thiết, ngươi lại nói tiếp, chỉ sợ tính mạng cũng không giữ nổi.
Phong Đại Ngưu và Chu Lộ Quân cười lạnh nói:
- Ngươi tham sống sợ chết, chúng ta lại không sợ.
Thành Thủ Bình gấp:
- Đây không phải vấn đề tham sống sợ chết, mà là hiện tại cô gia hốt hoảng đào tẩu, bị nhiều người như vậy lùng bắt truy sát, hắn khẳng định cần trợ giúp, hiện tại xung quanh hắn toàn là địch nhân, nếu chúng ta chết, ai đến giúp hắn.
Lúc này thần sắc đám người Phong Đại Ngưu mới hòa hoãn, cũng cảm thấy hắn nói có đạo lý.
Tiêu Thiện Hòa nói:
- Được lắm Tiểu Bình Tử, hôm nay ngươi để ta lau mắt mà nhìn, ta muốn biểu đạt cũng là ý này.
- Đúng thế, ta lại không ngốc.
Thành Thủ Bình đắc ý dương cằm.
- A, có phải ngươi đang mắng ta hay không.
Tiêu Thiện Hòa cười ha ha:
- Dĩ nhiên không phải, chúng ta nhanh tìm kiếm tung tích của cô gia đi, cũng không biết bây giờ hắn ở nơi nào.
Lúc này Tổ An ôm Tần Vãn Như xông vào một gian tiểu viện, vừa vặn trong cửa có người muốn đi ra, kết quả song phương đụng vào nhau.
- A nha ...
Một tiếng gọi to thanh thúy duyên dáng vang lên.
Nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ngã về phía sau, Tổ An tay mắt lanh lẹ, vô ý thức bắt được, chỉ cảm thấy tay đối phương mềm mại mát lạnh, cực kỳ dễ chịu.
Không biết có phải vừa rồi một đường phi nước đại hay không, hắn cảm thấy cả người khô nóng.
Cho nên vẻ mát lạnh này để hắn cảm giác cực kỳ dễ chịu, hận không thể vĩnh viễn không buông ra.
Lúc này hắn cũng thấy rõ bộ dáng của đối phương, không khỏi mừng rỡ:
- Tiểu Hi, ở chỗ này gặp ngươi quá tốt, ta có...
Hắn còn chưa nói xong, Kỷ Tiểu Hi đã đỏ mặt, tránh khỏi tay hắn, xụ mặt xoay người rời đi.
Lúc này Tổ An mới nghĩ đến trải qua sự tình thí nghiệm “Hoan Lạc Thập Bát Độ” lần trước, thật làm cho nàng tức giận, không nghĩ tới đến bây giờ còn chưa hết giận.
- Tiểu Hi, lần này thật có việc gấp muốn tìm ngươi giúp đỡ.
Tổ An vội vàng nói, lúc này Tần Vãn Như ở trong ngực đã rơi vào hôn mê, cơ hồ là xụi lơ ở trong lòng hắn.
- Không giúp!
Kỷ Tiểu Hi nhìn thấy nữ nhân trong ngực hắn, bởi vì khuôn mặt của Tần Vãn Như chôn ở trong lòng Tổ An, cho nên nàng thấy không rõ hình dạng.
Nghĩ thầm gia hỏa này lại còn cố ý ôm một nữ nhân tới tìm ta.
Đến từ Kỷ Tiểu Hi, điểm nộ khí +33+33+33...
Nhìn điểm nộ khí tăng liên tiếp, Tổ An trợn tròn mắt, tiểu cô nương này bình thường tính cách rất tốt, không nghĩ tới lại thù dai như thế.
- Tiểu Hi, sự tình Hoan Lạc Thập Bát Độ thật rất xin lỗi ngươi, về sau muốn đánh muốn chém tùy ngươi, nhưng hôm nay ngươi thật phải giúp ta cứu người.
Tổ An gấp.
Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt, nếu chỉ vì lầm nếm Hoan Lạc Thập Bát Độ, nàng sẽ không tức giận như thế, mấu chốt là nàng vì giải độc, không thể không cởi y phục ngâm trong bồn tắm, cuối cùng bị Tổ An nhìn thậm chí sờ từ trên xuống dưới, còn bị Sở Hoàn Chiêu hiểu lầm.
Nàng trước giờ thuần khiết như một tờ giấy trắng, làm sao chịu nổi sự tình như vậy, trong lòng một mực có oán niệm, mỗi lần thấy Tổ An thì có một loại tâm tình phức tạp, vừa u oán vừa thẹn thùng.