Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 714 - Chương 714: Giội Nước Bẩn

Chương 714: Giội Nước Bẩn Chương 714: Giội Nước Bẩn

Tổ An trầm giọng nói:

- Ngài là mẫu thân của Sơ Nhan và Tiểu Chiêu, ta làm sao có thể vứt bỏ phu nhân một mình đào mệnh! Huống chi vừa rồi ngài còn lấy mạng cứu ta, ta vứt bỏ ngài chẳng phải là không bằng súc sinh sao?

Tần Vãn Như lắc đầu:

- Ngươi không hiểu, ta trúng kỳ độc, chết đối với ta là giải thoát tốt nhất.

- Kỳ độc?

Tổ An sững sờ, vội vàng dừng lại nhìn nàng.

Khuôn mặt của Tần Vãn Như đỏ bừng:

- Sở Thiết Sinh cho ta dùng Công Ngưu Nãi, đây là một loại xuân dược, trừ giao hợp với nam nhân, thì không có thuốc nào chữa được, cho nên ta còn không bằng chết.

- Tìm nhạc phụ đại nhân đến không phải được, cái này có gì mà nguy hiểm.

Tổ An nhịn không được nói, đồng thời thầm mắng Sở Thiết Sinh vô sỉ, nghĩ thầm trước đó nhiều lần thấy hắn dùng loại ánh mắt khát vọng kia nhìn trộm Tần Vãn Như, nhưng không nghĩ đến hắn dám coi trời bằng vung, làm ra loại sự tình như vậy.

- Ngươi không hiểu!

Tần Vãn Như giận.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +233!

Tổ An kỳ lạ, làm sao đột nhiên lại tức giận.

- Bây giờ ngươi ôm ta chạy cũng không xa, dù sao ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hai người cùng chết, còn không bằng ngươi chạy, còn có thể công bố âm mưu của bọn họ, ta cũng không tính chết vô ích.

Tần Vãn Như lo lắng nói.

Tổ An trực tiếp cự tuyệt:

- Ta thấp cổ bé họng, uy vọng sao bằng Hồng Trung và Sở Thiết Sinh? Coi như ta đi nói cũng không có người tin.

Tần Vãn Như sững sờ, bỗng nhiên ý thức được hắn nói là tình hình thực tế:

- Chí ít tương lai ngươi có thể nói cho Sơ Nhan, nàng khẳng định tin tưởng ngươi.

Tổ An ôm nàng lên:

- Tốt nhất vẫn là ngươi tự mình đi bóc trần âm mưu của bọn họ, yên tâm, ta biết một người nhất định có thể giải được độc trên người ngươi.

Nói xong ôm nàng chạy như bay.

Nghe hắn nói, Tần Vãn Như nhất thời hoảng:

- Không, ta không muốn giải độc, ta không muốn...

- Yên tâm, không phải phương thức giải độc ngươi nghĩ.

Tổ An vội vàng giải thích.

Có điều rất nhanh sắc mặt của hắn cổ quái, đối phương ở trong ngực hắn không ngừng lắc lắc, bầu vú liên tục ma sát, làm cả người hắn có chút nóng.

Trong lòng Tổ An run lên, vội vàng tập trung ý chí, không còn đi xem nàng, khí lực toàn thân đều đặt ở chạy đi.

Lại nói lúc này Sở gia đã loạn thành một bầy, các cao tầng của Sở gia đều chạy tới.

Sở Hồng Tài mang theo thị vệ cảnh giới ở xung quanh, Sở Nguyệt Pha vẫn mập mạp hiền lành, chỉ bất quá bây giờ trên mặt hắn không có nụ cười như ngày bình thường, ngược lại cực kỳ ngưng trọng.

Nhi tử của hắn nhiều lần muốn tìm hắn nói chuyện thương lượng, nhưng đều bị hắn lắc đầu ngăn lại.

- Tỷ phu, tỷ phu cũng không có mặt.

Sở Hoàn Chiêu vội vàng chạy tới, nàng đang nghỉ ngơi, lại nghe trong phủ rối loạn, trong nội tâm nàng sợ hãi, không tìm được mẫu thân liền đi tìm Tổ An, ai biết Tổ An cũng không ở trong phòng, đồng thời còn có rất nhiều thị vệ đang tìm kiếm cái gì đó.

Nàng vội vã chạy về, chất vấn Hồng Trung và Sở Thiết Sinh:

- Đến cùng phát sinh chuyện gì? Mẹ ta đâu? Tại sao các ngươi niêm phong chỗ ở của tỷ phu?

Sở Thiết Sinh trầm giọng nói:

- Tiếp xuống ta nói ra mọi người phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể truyền đi, bằng không Sở gia chúng ta sẽ thành trò cười.

Nghe hắn nói trịnh trọng, ngay cả Sở Nguyệt Pha cũng hiếu kỳ nhìn qua, trong lòng không ngừng suy đoán đến cùng là chuyện gì.

Không biết vì sao, trong lòng Sở Hoàn Chiêu dần dần dâng lên một loại dự cảm không hay.

Thấy tất cả mọi người đều an tĩnh lại, lúc này Sở Thiết Sinh mới nói:

- Tên súc sinh Tổ An kia, lại lang tâm cẩu phế cho tẩu tử dùng xuân dược, muốn ô nhục tẩu tử.

Lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời xôn xao.

Sở Ngọc Thành và Sở Nguyệt Pha liếc nhau, đều nhìn ra vẻ nghi hoặc và hoảng sợ trong mắt đối phương, đang muốn hỏi, lại thấy phụ thân ra hiệu, lời nói đến miệng lại phải nuốt vào.

Sở Hồng Tài quay đầu, hắn và Tổ An kết giao mấy lần, tuy cảm thấy gia hỏa này kỳ hoa, nhưng không đến mức làm ra sự tình to gan lớn mật như vậy.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Sở Hoàn Chiêu đã vượt lên trước quát:

- Nói bậy! Làm sao có thể!

Nàng tuyệt đối không tin mẫu thân và tỷ phu sẽ làm ra sự tình như vậy, tuyệt đối không có khả năng.

- Tiểu Chiêu, ta biết ngươi và súc sinh Tổ An kia cảm tình xưa nay rất tốt, trong lúc nhất thời không tiếp nhận được cũng bình thường, nhưng đây chính là sự thật.

Sở Thiết Sinh bi thương nói.

- Trước đó vừa vặn có nha hoàn đi ngang qua tận mắt nhìn thấy, Tổ An thấy sự tình bại lộ, liền ôm tẩu tử hốt hoảng bỏ chạy, đáng tiếc các nàng không có tu vi, căn bản không ngăn được súc sinh kia, có mấy nha hoàn còn bị hắn nhẫn tâm đánh chết, không tin ngươi có thể hỏi nàng.

- Thu Cúc, thật như vậy sao?

Sở Hoàn Chiêu vội vàng nhìn về phía nha hoàn đang run lẩy bẩy, nàng là một trong mấy nha hoàn hầu hạ mẫu thân.

- Vâng... Vâng.....

Thu Cúc run rẩy, trước đó Sở Thiết Sinh tới tìm mấy người các nàng, bắt các nàng nói như vậy, người khác không nguyện ý, kết quả bị đối phương đánh chết tại chỗ, người còn lại không chịu được, chỉ có thể đáp ứng.

Sắc mặt của Sở Hoàn Chiêu trắng xám, vô lực lùi về sau, cả người xụi lơ ở trên ghế, trong miệng lẩm bẩm:

- Làm sao có thể...

Lúc này mấy người Phong Đại Ngưu cũng ào ào kêu lên:

- Không có khả năng, cô gia tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình như vậy!

Bọn họ theo Tổ An lâu ngày, trừ Sở Hoàn Chiêu, chỉ sợ cũng chỉ có bọn hắn không tin sự kiện này.

Sở Thiết Sinh giận dữ:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đang nói láo oan uổng hắn? Còn có Thu Cúc làm chứng đây.

Bình Luận (0)
Comment