Hơn nữa người ta tạo phản, cho nên xuất thủ tuyệt đối sẽ không lưu tình, mình đánh với hắn, là chán sống sao?
Cho nên hắn rất quả quyết, trực tiếp triệu hoán Đại Phong, ôm lấy Tần Vãn Như xông ra ngoài.
- A? Sao nóng như thế?
Cảm giác được thân thể nàng dị dạng, không chỉ mềm giống như bông vải, hơn nữa còn cực kỳ nóng, trên người tản mát ra khí tức thơm ngọt nồng đậm, Tổ An kỳ quái, nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy.
- Chạy đi đâu!
Hồng Trung kinh hãi, vội vàng đuổi theo, nếu để cho Tổ An cứu Tần Vãn Như đi, như vậy sự tình hôm nay sẽ bại lộ.
Mặc dù Tổ An thuấn di nhanh, nhưng mỗi lần di động khoảng cách có hạn, lại không thể sử dụng vô hạn, hơn nữa còn ôm một người, Hồng Trung toàn lực truy kích, càng ép càng gần.
Thấy Tổ An đã tiến vào khoảng cách công kích, trên mặt Hồng Trung lộ ra vẻ do dự.
Hắn không phải người xấu, hạ sát thủ với một người vô tội vẫn còn có chút không đành lòng, huống chi ngày bình thường hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng quát chói tai:
- Hồng Trung, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì!
Nguyên lai Sở Thiết Sinh đã chạy đến, trước đó hắn sắc mê tâm khiếu, bị Tần Vãn Như ám toán xém chút mất mạng.
Thụ thương không nhẹ, một hồi lâu mới điều tức xong, vội vàng đuổi tới, vừa vặn gặp phải một màn này.
Hồng Trung bị hắn nhắc nhở, bỗng nhiên ý thức được nhi tử của mình từng bước rơi vào thâm uyên, xét đến cùng đều là do Tổ An xuất hiện.
Lại thêm nếu để cho Tần Vãn Như chạy thoát, về sau phiền phức sẽ càng lớn.
Trong mắt hắn lóe lên sát khí, trực tiếp đập tới một quyền.
Theo hắn ra tay, trong không khí hình thành một quyền ảnh, sau đó lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía Tổ An.
Tổ An liếc qua nhìn thấy đối phương cách mình rất gần, cho nên liều mạng chạy, căn bản không chú ý tới nguy hiểm sắp đến.
Thế nhưng Tần Vãn Như bị hắn ôm vào trong ngực lại thấy rõ hết thảy, nàng kinh hô một tiếng:
- Cẩn thận!
Sau đó cũng không biết khí lực từ đâu tới, trực tiếp giãy giụa nhảy ra sau lưng Tổ An, dùng thân thể mình thay hắn tiếp nhận một kích này.
Nàng cũng không biết tại sao mình phải làm như thế, có lẽ bởi vì biết tối nay mình tai kiếp khó thoát, còn không bằng dùng sinh mệnh đổi lấy cơ hội cho Tổ An chạy trốn.
Như vậy chí ít còn có thể để người ta biết chân tướng sự tình tối nay.
Bằng không nếu như Tổ An chết, nàng trúng độc cũng khó thoát vận mệnh bị ô nhục.
Lui vạn bước mà nói, coi như Tổ An thành công mang nàng đi, bây giờ nàng trúng xuân dược, cảm thấy trong thân thể có xúc động không ức chế nổi, lý trí bị xông phá, vạn nhất cùng hắn phát sinh cái gì, vậy thì còn khó chịu hơn chết.
- Phốc!
Tần Vãn Như cảm thấy cự lực truyền đến, phun ra một ngụm máu tươi, cả người như mất đi lực lượng, nhẹ nhàng như sắp bị gió thổi bay.
- Phu nhân!
Trên gương mặt dính đầy máu tươi của đối phương, Tổ An căn bản không để ý đi lau, trái tim run rẩy.
Lúc này Hồng Trung và Sở Thiết Sinh đang muốn đuổi tới, một gốc cây bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống ngăn đường đi của hai người lại.
Đợi thoát khỏi, tung ảnh của Tổ An sớm đã biến mất.
- Mau đuổi theo!
Sở Thiết Sinh vội vàng muốn xông tới.
- Đừng đuổi theo!
Hồng Trung ngăn hắn lại.
- Vì sao?
Sở Thiết Sinh có chút không hiểu, ánh mắt của hắn đỏ bừng, nghĩ đến bây giờ Tần Vãn Như độc tính phát tác, đang chờ hắn đi giải cứu nha.
Nếu trễ một bước, chẳng phải tiện nghi gia hỏa Tổ An kia?
- Ngươi không nghe thấy động tĩnh trong phủ sao.
Hồng Trung hừ lạnh.
- Thị vệ Sở gia đã nghe tin chạy đến, chúng ta phải nghĩ phương pháp khắc phục hậu quả, làm sao có thời giờ lưu cho ngươi đi làm những sự tình bỉ ổi kia!
Sở Thiết Sinh quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy không ít địa phương trong phủ đã sáng đèn, rất nhiều người đang chạy về phía này.
Sắc mặt hắn âm tình biến hóa, bất quá nghĩ đến cục diện của Sở gia, còn có áp lực bên Tang Hoằng, hắn chỉ có thể từ bỏ:
- Nhưng nếu để Tần Vãn Như chạy, sau đó nàng trở về hiệu triệu, chẳng phải chúng ta đều làm vô ích?
Hồng Trung lắc đầu:
- Yên tâm, trúng Tồi Tâm Quyền của ta, phu nhân không sống nổi.
Nói đến đây, trong mắt hắn lóe lên vẻ ảm đạm, đây là tình huống hắn một mực tránh, đáng tiếc việc đã đến nước này, đây là lựa chọn cuối cùng.
Nghe vậy, Sở Thiết Sinh biến sắc, ở Sở gia lâu như vậy, hắn há không biết uy lực của Tồi Tâm Quyền.
Nếu Tần Vãn Như ở trạng thái bình thường trúng một quyền có lẽ còn có sinh cơ.
Nhưng bây giờ trúng độc, cả người vô lực, lại thêm đánh trúng yếu hại, làm sao có khả năng sống.
- Ai, thật đáng tiếc.
Sở Thiết Sinh hối hận, vừa rồi sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh, thả vịt đun sôi chạy mất chứ.
Hồng Trung hừ lạnh:
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải ngươi làm ẩu, sao sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Trong lòng Sở Thiết Sinh thầm giận, gia hỏa này một chút cũng không nể mặt ta!
Nghĩ đến uy vọng của Hồng Trung ở Sở gia, hắn suy nghĩ chờ mình lên làm gia chủ, nhất định phải thanh lý gia hỏa này, bằng không căn bản chỉ huy không được.
Bọn họ cũng không chú ý tới, nơi xa có một lão giả yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ, thấy hai người không tiếp tục truy sát, mới quay người rời đi.
Mễ lão đầu nhìn phương hướng Tổ An đào tẩu cau mày, sớm biết như thế, vừa rồi nên sớm xuất thủ.
Nguyên lai vừa rồi cây đại thụ kia bỗng nhiên đứt gãy ngăn hai người lại, là hắn âm thầm ra tay.
Lại nói Tổ An ôm Tần Vãn Như một đường chạy vội, bên tai bỗng nhiên truyền tới âm thanh yếu ớt:
- Ngươi đừng quản ta, thả ta xuống, chính ngươi đào mệnh đi.