Lúc này mới đến bên cạnh thi thể của Mễ lão đầu, nhìn hắn giống như thây khô, Tổ An thổn thức không thôi:
- Thôi được, tuy ngươi có chủ tâm không tốt với ta, nhưng dù sao cũng giúp ta, vậy để ngươi nhập thổ vi an đi.
Hắn ở trên mặt đất đào một cái hố sâu, bỏ thi thể của Mễ lão đầu vào, đồng thời tìm thi thể Vi Hoàn đến, cùng nhau để vào trong hố:
- Hai người các ngươi lúc còn sống đánh cả một đời, có ân oán gì bây giờ cũng tan thành mây khói, sau khi chết cũng coi như có bạn, không lạnh lẽo cô độc.
Sau đó nghĩ đến cái gì, từ trong ngực móc ra một cái hộp, để ở bên cạnh thi thể của Mễ lão đầu:
- Mễ lão đầu, bảo bối của ngươi ta đã tìm về, ngươi cũng coi như toàn thây, đời sau được làm người hoàn chỉnh.
Còn bảo bối của Vi Hoàn, thì hắn bất lực.
Không biết là vì thi thể khô quắt, hay cảm kích thiện ý của hắn, một cái túi gấm từ trong thi thể của Mễ lão đầu trượt xuống.
- A?
Tổ An liếc nhìn ra đây là túi trữ vật, không khỏi mừng rỡ.
- Mễ lão đầu a Mễ lão đầu, không nghĩ tới ngươi chết rồi cũng nghĩa khí như vậy, ta sẽ không khách khí.
Tuy nhìn Mễ lão đầu không giống như nhà giàu, nhưng dầu gì cũng là Tông Sư, thứ trong túi trữ vật hẳn không phải phàm phẩm.
Chỉ tiếc hắn hứng thú bừng bừng muốn mở ra, lại phát hiện mở không được.
Hắn không tin tà, lại sờ sờ trên người Vi Hoàn, lấy ra một cái túi trữ vật, ở bề ngoài nhìn còn đẹp hơn của Mễ lão đầu, hiển nhiên gia sản bên trong sẽ rất nhiều.
Chỉ tiếc để hắn thất vọng là, cái này cũng mở không ra.
- Đừng uổng phí sức lực, phía trên có linh hồn ấn ký của Tông Sư, không phải bản thân không thể mở ra, bọn họ đã chết, coi như trong này có đồ vật gì cũng không lấy ra được.
Đúng lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Mị Ly.
Tổ An giật mình:
- Ngươi không phải ngủ say rồi sao?
- Còn chưa ngủ không được sao?
Mị Ly đáp trả một câu.
Tổ An:
- ...
Ngươi nói có đạo lý, ta không phản bác được.
- Ai, ta thật phải ngủ, có người đang tới gần, chính ngươi cẩn thận một chút.
Mị Ly tựa hồ ngáp một cái, sau đó lại không còn âm thanh.
- Có người?
Tổ An giật mình.
- Uy, đến cùng là người hay Hung thú.
Chỉ tiếc vô luận hắn hỏi thăm như thế nào, Mị Ly cũng không trả lời, hiển nhiên là rơi vào trạng thái ngủ say.
- Nói ngủ liền ngủ, là heo sao!
Tổ An hậm hực hừ lạnh, vừa rồi chỉ nói có người tới, lại không nói rõ ràng, bây giờ ở sâu trong Long Ẩn Sơn, chẳng lẽ có Hung thú gì?
Hắn lặng lẽ nắm chặt Thái A Kiếm, toàn thân căng cứng.
Cũng không lâu lắm, một bóng người xuất hiện ở cách đó không xa, là người!
Tổ An thầm kêu một tiếng xúi quẩy, những nhân vật chính khác ở trong rừng núi hoang vắng đụng phải đều là tiên tử mỹ nữ, sao mình đụng phải là nam nhân, còn vừa già vừa xấu.
Trên người đối phương mặc quần áo rách tung toé, nhìn giống như ăn mày, chỉ bất quá hai con mắt sáng ngời hữu thần, xem xét liền biết là tu hành giả, hơn nữa đẳng cấp còn không thấp.
Hẳn là ở trong núi thời gian quá lâu, không đổi giặt quần áo, cộng thêm lôi thôi lếch thếch tạo thành.
- Huynh đệ, đến trong núi đi dạo đâu?
Suy nghĩ một chút hắn vẫn quyết định chủ động chào hỏi, ca cũng không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong.
Trung niên kia thấy rõ bộ dáng của hắn không khỏi giật mình, sau đó cười ha ha:
- Quả nhiên là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu, xú tiểu tử, ở chỗ này gặp phải ta tính ngươi không may.
Tổ An cau mày nói:
- Ngươi là ai? Có bệnh sao.
Trung niên kia giận dữ:
- Ngươi hại ta thảm như vậy, bây giờ lại không biết ta.
Đến từ Ngô Địch, điểm nộ khí +666!
Nhìn danh tự ở trong hệ thống, Tổ An chợt nhớ tới sự tình gia tộc thi đấu, thốt ra:
- Thì ra là gia hỏa mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm kia?
Ngô Địch:
- ...
Đến từ Ngô Địch, điểm nộ khí +999!
Ngô Địch điềm nhiên nói:
- Trên gia tộc thi đấu, bởi vì một câu kia của ngươi, dẫn đến ta thua tiểu nha đầu Sở Sơ Nhan kia, ta đường đường Lục phẩm, thua một Ngũ phẩm, không chỉ thành chuyện cười cho cả gia tộc, còn bị sung quân lên núi hái thuốc, cả ngày màn trời chiếu đất, tiền đồ hủy hết...
Nghĩ đến sinh hoạt trong khoảng thời gian này, trong lòng của hắn càng ngày càng giận.
Đến từ Ngô Địch, điểm nộ khí +1024!
Tổ An nháy mắt, vô ý thức đáp:
- Ngươi Lục phẩm đánh không lại một vãn bối Ngũ phẩm, bị người chế giễu là đúng rồi, còn oán trách cái gì.
Ngô Địch:
- ...
Vốn hắn cho rằng đối phương nghe được tao ngộ của mình sẽ biết sợ, áy náy, vô ý thức thấy có lỗi.
Nhưng không nghĩ đến hắn sẽ cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn chỉ cảm thấy phổi sắp tức điên.
Đến từ Ngô Địch, điểm nộ khí +444+444+444...
- Xú tiểu tử, ở trên gia tộc thi đấu có vạn chúng nhìn chằm chằm, lại có người Sở gia che chở ngươi, ta không cách nào làm gì ngươi, bất quá ông trời có mắt, lại để cho ta ở dã ngoại hoang vu đụng phải ngươi, hắc hắc hắc...
Tiếng cười của Ngô Địch càng ngày càng lạnh.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ, thấy Mễ lão đầu và Vi Hoàn ở một bên, lại chú ý tới túi trữ vật trong tay hắn, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, hô hấp dồn dập lên:
- Xú tiểu tử, ngươi giao hai cái túi trữ vật kia cho ta, nói không chừng ta cao hứng, sẽ thả ngươi một con đường sống.
Tổ An gật đầu nói:
- Được!
Nói xong ném hai cái túi trữ vật qua.
Ngô Địch sững sờ, vốn cho rằng đối phương sẽ cự tuyệt, hoặc cùng mình cò kè mặc cả, ai biết hắn dứt khoát giao ra như vậy.
Sao gia hỏa này không theo lẽ thường ra bài như vậy chứ.