Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 752 - Chương 752: Hoàng Kim Nhất Chỉ (2)

Chương 752: Hoàng Kim Nhất Chỉ (2) Chương 752: Hoàng Kim Nhất Chỉ (2)

Lo lắng hai cái túi trữ vật kia có gian trá, hắn ngưng thần đề phòng, nguyên khí bày kín toàn thân, lúc này mới cẩn thận thu vào tay, lật qua lật lại nhìn, không thấy có cơ quan gì.

Bỗng nhiên hắn kích động lên:

- Khí tức này... Đây là túi trữ vật của Tông Sư cảnh.

Vừa nói vừa nỗ lực mở ra nhìn xem bên trong có bảo vật gì, đáng tiếc hắn thử nhiều lần, ngay cả hỏa diễm cũng triệu hoán ra, nhưng vẫn không làm được.

Sau đó hắn thu hai cái túi trữ vật vào trong lòng, lại nhìn về phía Tổ An:

- Xú tiểu tử, không nghĩ tới ngươi nhát như vậy, không phản kháng một chút đã đầu hàng.

Tổ An cau mày nói:

- Thế nào, ngươi muốn lật lọng?

Đồng thời trong lòng âm thầm hối hận, đưa túi trữ vật cho hắn, vốn ôm lấy hi vọng hắn có biện pháp mở ra, dù sao sống lớn như vậy, còn là cao thủ Lục phẩm của đại gia tộc. Ai biết hắn cũng bất lực, sớm biết như thế thì không lãng phí thời gian.

- Ta lật lọng thì làm sao.

Ngô Địch vừa cười gằn vừa tiến tới gần hắn.

- Hôm nay sẽ dạy ngươi một đạo lý, là đi ra ngoài, không nên ngây thơ như vậy.

Tổ An thở dài:

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta từ đầu tới cuối không có một chút xíu sợ hãi, sao ngươi không suy nghĩ nguyên nhân bên trong, đến cùng là ai ngây thơ.

Ngô Địch giật mình, vội vàng dừng bước lại, sau đó nhìn xung quanh:

- Chẳng lẽ nơi này còn có người Sở gia mai phục?

Hắn quét nhìn xung quanh, một bóng người cũng không thấy, lúc này mới hừ lạnh:

- Xém chút bị ngươi hù dọa, trước đó không lâu ta nhận được tin tức, bây giờ Sở gia đã sớm sinh biến, làm gì có nhân thủ ở không chạy đến dã ngoại hoang vu.

Thấy ánh mắt đối phương lạnh lùng nhìn mình, phảng phất như nhìn một người chết, trong lòng hắn có chút khó chịu:

- Xú tiểu tử, hôm nay để ngươi biết, rời Sở gia che chở, ngươi chẳng phải là cái gì cả!

Vừa nói vừa duỗi tay chộp tới, trước đó ở gia tộc thi đấu gặp qua hắn xuất thủ, lúc đó chỉ là Tam phẩm, Viên Văn Đống quá ngu xuẩn mới thua tên tiểu quỷ này.

Mình là Lục phẩm, muốn nghiền ép hắn quả thực giống như giết một con kiến.

Thấy đối phương nhàn nhã chộp tới mình, Tổ An có lòng tin một kiếm cắt đứt tay đối phương.

Chỉ bất quá mới vừa thăng cấp, hắn muốn thử xem thực lực của mình đến cùng thế nào, tu vi của Ngô Địch không cao không thấp, vừa vặn thích hợp lấy ra luyện tay.

Sau đó hắn thu Thái A Kiếm lại, đồng dạng vung chưởng nghênh đón.

- Gia hỏa này muốn chết!

Nhìn đối phương không tránh không né, trong mắt Ngô Địch lóe lên vẻ trào phúng, lực lượng của Lục phẩm mạnh hơn Tam phẩm không biết bao nhiêu lần, cứng rắn va chạm như vậy, mình có thể đánh xương tay hắn vỡ nát.

Sao Sở gia lại chọn phế vật như vậy làm con rể chứ, còn không bằng chọn ta.

Bàn tay của hai người tiếp xúc, hắn vô ý thức dùng lực muốn bẻ gãy ngón tay của đối phương, hắn không muốn thắng quá nhanh, muốn chậm rãi tra tấn, mới có thể tiết mối hận trong lòng.

Răng rắc!

Tiếng gãy xương thanh thúy, sau đó trong núi rừng vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Ngô Địch nhìn ngón tay bị vặn vẹo 90 độ của mình, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.

Cái này... làm sao có thể!

- Thổi trâu bò như vậy, còn tưởng mạnh bao nhiêu, ngươi thật là Lục phẩm?

Tổ An cũng không có thừa thắng xông lên, mà đứng tại chỗ nghi ngờ hỏi.

Nghe hắn trào phúng, Ngô Địch xém chút phun ra máu tươi.

Đến từ Ngô Địch, điểm nộ khí +458!

Lúc này hắn cũng có chút nghi hoặc, gia hỏa này thật là Tam phẩm sao?

Có phải thế giới này xảy ra chuyện gì, nên phương pháp vận hành không đúng không?

Hắn không dám chủ quan nữa, trực tiếp rút ra trường đao, một ngọn lửa màu đỏ quấn ở trên thân đao.

Sau đó hét lớn một tiếng chém về phía Tổ An, xưa nay hắn thuận cả hai tay, một tay thụ thương, đổi cánh tay khác dùng đao không hề ảnh hưởng.

Bỗng nhiên Tổ An nghĩ đến trước đó Mễ lão đầu truyền cho hắn Quỳ Hoa Nhất Chỉ, còn chưa có cơ hội thí nghiệm, vừa vặn dùng đối phương luyện tay.

Nhìn đối phương duỗi ra một ngón tay nghênh đón thân đao, Ngô Địch lộ ra nụ cười dữ tợn, không cắt đứt mười ngón tay của ngươi, tên ta viết ngược lại!

Đao chỉ còn chưa tương giao, Tổ An đã cảm nhận được hỏa diễm trên thân đao nóng bức.

Trong lòng hắn run lên, đối phương dù sao cũng là cao thủ Lục phẩm, mặc dù lực lượng tốc độ của mình đã cơ hồ có thể bắt kịp Lục phẩm, nhưng nguyên tố thương tổn là chân thật.

Trong đầu hắn lóe lên linh quang, trực tiếp triệu hồi ra Lam Phù, triệu tập Thủy nguyên tố ở xung quanh bám vào người mình.

Trong núi rừng cây cối đông đảo, hơi nước tự nhiên nồng đậm, rất nhanh một đống Thủy nguyên tố bám vào người Tổ An, nhất thời cảm thấy nóng bức giảm bớt.

Nhìn hỏa diễm đao của đối phương càng ngày càng gần, ngón tay của Tổ An hơi động, trực tiếp đâm trúng thân đao của đối phương.

Ngô Địch cảm thấy một cỗ khí kình xoắn ốc dọc theo thân đao truyền đến, để hắn xém chút không cầm nổi trường đao, lửa cháy hừng hực trên thân đao bị đánh tan, may mắn hắn kịp thời bổ cứu, hỏa diễm mới khôi phục lại.

Hắn không khỏi hoảng sợ:

- Đây là công phu gì?

Tổ An giơ ngón tay lên bên miệng, nhẹ nhàng thổi thổi:

- Đây là Gia Đằng... khụ khụ, đây là hoàng kim nhất chỉ ta tự sáng tạo, thế nào, lợi hại không?

- Hoàng kim nhất chỉ?

Hô hấp của Ngô Địch thoáng cái dồn dập, nghe danh tự liền biết là vật phi phàm, chờ mình bắt giữ hắn, phải đoạt chiến kỹ kia.

Phải biết trên đời này công pháp khó tìm, chiến kỹ càng khó tìm.

Hắn ở Ngô gia cống hiến lâu như vậy, trừ được đến một số nguyên thạch, dược tài cung phụng, thì chỉ lấy được một số chiến kỹ gà mờ, nhưng đối với Lục phẩm mà nói, những chiến kỹ hạ đẳng kia không có chút ý nghĩa nào.

Bình Luận (0)
Comment