Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn chỉ có thể sử dụng Hỏa Diễm Đao mà trước kia mình kỳ ngộ lấy được.
Bây giờ tuổi tác tăng trưởng, tu vi cũng trì trệ không tiến, muốn đề cao lực chiến đấu chỉ có thể tu luyện chiến kỹ, đang lo tìm không thấy, ai biết Tổ An lại đưa tới cửa.
Ông trời thật không tệ với ta, biết ta có nhu cầu này, không chỉ đưa cừu nhân đến trước mặt, còn bổ sung chiến kỹ cao cấp, thậm chí được túi trữ vật của hai Tông Sư.
Hắn cảm thấy mình sống trên dưới trăm năm, tất cả vận khí cộng lại cũng không tốt bằng hôm nay.
Trong lòng nóng bừng, lần nữa đánh tới Tổ An, đao trong tay vung vẩy đến kín không kẽ hở, hình thành từng đạo đao khí, hắn cực kỳ hài lòng hôm nay mình phát huy, đây là phát huy ra 120% thực lực nha.
Hắn có tự tin, bây giờ dù phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Minh Nguyệt Thành, trừ thành chủ, hiệu trưởng, còn có gia chủ của mấy đại gia tộc, người còn lại đều không phải đối thủ của hắn.
Tổ An cũng không dám khinh thường, vội vàng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh vừa né tránh, vừa tùy thời phản kích.
Hai người ngươi tới ta đi đấu gần trăm chiêu.
Ở trong quá trình này, Tổ An không chỉ thích ứng tốc độ và lực lượng của mình bây giờ, còn triệt để thông hiểu đạo lí Quỳ Hoa Nhất Chỉ.
Ngô Địch càng càng đánh càng kinh hãi, mới đầu hắn còn vững vàng chiếm thượng phong, kết quả gia hỏa này giống như tiểu cường đánh không chết, rất giỏi chịu đựng.
Đến lúc sau chỉ pháp của đối phương càng thuần thục, dần dần hóa giải xu hướng suy tàn, ngược lại biến thành mình bắt đầu đỡ trái hở phải.
Hắn càng đánh càng kinh hãi, rốt cục kịp phản ứng, đối phương là dùng hắn mài đao.
Đến từ Ngô Địch, điểm nộ khí +513!
Hắn biết không thể tiếp tục như vậy, bằng không thật sẽ lật thuyền trong mương.
Thế là cải biến sách lược, trực tiếp lấy lực phá xảo.
Tay nắm trường đao trực tiếp cắm xuống đất, một cỗ hỏa diễm nóng rực lấy hắn làm tâm điểm, bỗng nhiên lan tràn ra.
Những hỏa diễm kia như từng con Linh Xà, thôn phệ lấy bất kỳ vật gì gặp phải.
- Ngươi không phải dựa vào thân pháp né tránh sao, ta nhìn ngươi làm sao né tránh được!
Ngô Địch hừ lạnh.
Tổ An biến sắc, thấy tránh không thể tránh, vội vàng triệu hồi ra Thái A, vận chuyển Tuyết Hoa Thần Kiếm.
Mặc dù không có uy lực như Sở Sơ Nhan, nhưng cũng rơi xuống tuyết hoa, giá lạnh xung quanh đủ để chống cự hỏa diễm.
- Tuyết Hoa Thần Kiếm!
Đồng tử của Ngô Địch co lại, hắn đối với chiêu này ký ức vẫn còn mới mẻ, phải biết lúc trước hắn là thua Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sở Sơ Nhan.
Hừ, lão tử không tin ngươi có công lực giống như Sở Sơ Nhan!
Lại nói, xem như Sở Sơ Nhan ở chỗ này, ta cũng sẽ không thua nàng.
Trong lòng Ngô Địch phẫn nộ, trường đao phát ra hỏa diễm tăng vọt, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Hoành Tảo Thiên Quân!
Ngay sau đó giơ đao lên đỉnh đầu, hình thành một thanh hỏa diễm đao dài mấy chục thước, bỗng nhiên chém về phía Tổ An.
Tổ An vội vàng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, trong nháy mắt biến thành hai bóng người tránh qua hai bên.
Ngô Địch cười lạnh, chiêu này của mình làm sao dễ dàng tránh đi như vậy.
Thôi động nguyên khí trong cơ thể, hỏa diễm đại đao chém xuống trong nháy mắt phân thành mười mấy, cùng nhau chém tới.
Nếu nói mới đầu một đao kia là công kích đơn tuyến, như vậy bây giờ mười mấy đao đồng thời chém xuống, lại thành công kích hình quạt, thân pháp của đối phương lại huyền diệu, cũng không tránh thoát được.
Oanh!
Đất đai trước mắt biến thành tử địa, cỏ tươi sớm đã biến mất không thấy gì nữa, dưới đất, khắp nơi đều là các loại hòn đá vỡ vụn, trong không khí tràn ngập khí tức khét lẹt.
- Bị đốt thành tro bụi rồi sao?
Ngô Địch cười lạnh.
- Thật là tiện nghi gia hỏa này.
Hắn có chút đau lòng, đáng tiếc không chiếm được hoàng kim nhất chỉ gì kia, nhưng nghĩ đến đối phương biểu hiện ra chiến lực kinh người, vừa rồi hắn cũng không dám lưu thủ.
- Ngươi thật không nói võ đức nha, trong miệng hô Hoành Tảo Thiên Quân, trên thực tế lại thành Lực Bổ Hoa Sơn?
Bỗng nhiên sau lưng truyền tới thanh âm thở phì phì.
Ngô Địch kinh hãi, vội vàng quay người chém tới, đáng tiếc đao vừa giơ lên một nửa, đã bị một ngón tay đâm trúng giữa lưng, sau đó cả người mềm nhũn, trước mắt tối đen.
Suy nghĩ cuối cùng của hắn là:
- Gia hỏa này làm sao chạy đến sau lưng ta.
Lúc này Tổ An thở hổn hển, tu hành giả Lục phẩm quả nhiên lợi hại, nếu không phải trước đó được Hoàng hậu tỷ tỷ huấn luyện để hắn phân ra bóng người thứ ba, thì vừa rồi có khả năng bị hắn chém chết.
Cho nên hắn không dám lưu thủ, tìm đúng cơ hội dùng Quỳ Hoa Nhất Chỉ đâm trúng yếu huyệt, bất quá không nghĩ tới đối phương kém như thế, thoáng cái đã bị đâm chết.
Sớm biết như vậy thì dùng khí lực ít chút, như vậy còn có thể chậm rãi kiếm điểm nộ khí.
Tổ An vừa điều tức khí tức hỗn loạn, vừa nhớ lại chiến đấu vừa rồi.
Trước đó không phải hắn chưa chiến đấu qua với cường giả, nhưng lúc đó trên cơ bản là dựa vào hệ thống Anh Hùng Bàn Phím cung cấp các loại hack, như hôm nay đường đường chính chính dựa vào tu vi và vũ kỹ chiến thắng đối thủ, còn là lần đầu tiên.
Thật lâu sau mới khôi phục lại, Tổ An cầm túi trữ vật của Mễ lão đầu và Vi Hoàn về.
Bỗng nhiên tay hắn đụng phải một đồ vật thô sáp, thuận thế lấy ra xem xét, nguyên lai là một cái bọc chứa rất nhiều bình bình lọ lọ.
Ngô Địch không có túi trữ vật, ở thế giới này, pháp khí không gian vẫn khá hi hữu, dù Ngô Địch là Lục phẩm, cũng không có tư cách cầm tới.
Mở bọc ra xem xét, phát hiện đa số là thuốc chữa thương, hơn nữa phẩm chất rất bình thường, hắn nhìn quen linh dược của Kỷ thần y, những thứ này căn bản không để vào mắt.