Nhạc Sơn nghiêm mặt nói:
- Cô gia có đại công mà không kiêu ngạo, phẩm cách thật cao khiết, đáng giá chúng ta học tập...
Nghe hắn vỗ mông ngựa liên tiếp, Tổ An cũng có chút đỏ mặt, người đàng hoàng vỗ mông ngựa uy lực thật quá lớn, mấu chốt là hắn nói rất nghiêm túc.
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh:
- Ta đã sớm nói tỷ phu lợi hại, các ngươi lại nghĩ ta ngu ngốc, hiện tại tin chưa.
Nhạc Sơn cười khổ:
- Nhị tiểu thư mắt sáng như đuốc, thuộc hạ phục rồi!
Thấy Nhạc Sơn luôn trầm ổn bội phục mình, Sở Hoàn Chiêu nhất thời mặt mày hớn hở.
Thấy cái đuôi của nàng như muốn vểnh lên trời, Tổ An ho nhẹ một tiếng, vội vàng đi ra đánh gãy:
- Bây giờ Sở gia vẫn còn ở trong thời kỳ rung chuyển, tiếp xuống rất nhiều chuyện còn cần dựa vào Nhạc thống lĩnh.
Nhạc Sơn chắp tay:
- Đây là ta phải làm, ta đi thỉnh an phu nhân trước, mời nàng chỉ thị hành động sau này.
Tổ An mỉm cười:
- Nhạc thống lĩnh mau đi đi, bất quá gặp phu nhân xong nên nghỉ ngơi một chút, ta thấy ngươi cũng đã phong trần mệt mỏi lắm rồi.
Trong lòng Nhạc Sơn ấm áp:
- Đa tạ cô gia.
Trên đường tới học viện, Sở Hoàn Chiêu một đường líu ríu:
- Tỷ phu, hôm nay ta cũng coi như dính phong quang của ngươi, Nhạc Sơn kia bình thường trừ phụ thân và tỷ tỷ, ai cũng không phản ứng, giống như tảng đá vậy.
- Không nghĩ tới gia hỏa này mày rậm mắt to cũng biết vuốt mông ngựa.
- Tỷ phu tỷ phu, ngươi nói cho ta xem ngươi và Mễ lão đầu đại chiến như thế nào đi.
- Tỷ phu, ngươi đừng vuốt đầu, sẽ làm hư tóc, a… tay ngươi sờ vào đâu vậy hả, đáng ghét...
...
Sau khi vào học viện, Sở Hoàn Chiêu tới phòng học, Tổ An thì đi phòng làm việc của hiệu trưởng.
Đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng ,vừa vặn nhìn thấy Thương Lưu Ngư từ bên trong đi ra, tóc dài phất phới, váy áo bay múa, cả người vẫn xinh đẹp thoát tục như vậy.
Mỗi lần thấy nàng đều sẽ bị kinh diễm, khó trách cho tới nay nàng luôn được vô số thầy trò coi là nữ thần.
Bất quá sao mấy lần đều thấy nàng ở cùng Khương La Phu vậy chứ, hai người này sẽ không yêu đồng tính đó chứ?
Tổ An nhịn không được phỏng đoán, không nên a, đây không phải quá phung phí của trời?
Nếu thật như vậy, không biết bao nhiêu nam nhân sẽ thương tâm gần chết.
Thấy hắn xuất hiện, trong mắt Thương Lưu Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Nghe nói ngươi bị cao thủ Tông Sư bắt?
- Đúng vậy, nhưng chạy về rồi.
Tổ An cười nói.
- Ngươi làm sao làm được?
Thương Lưu Ngư luôn mây trôi nước chảy cũng tò mò, con ngươi giống như hồ nước mùa thu thanh tịnh.
- Vốn sắp bị địch nhân giết chết, bất quá thời khắc mấu chốt nghĩ đến học viện còn có Thương lão sư mỹ lệ đang chờ ta, ta làm sao bỏ được mà chết. Sau đó tiểu vũ trụ bạo phát, phản sát Tông Sư.
Tổ An nói.
- Không đứng đắn.
Thương Lưu Ngư xì một miệng, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng rời đi.
Tính tình của nàng luôn nhã nhặn, vốn không để bụng quá nhiều chuyện, bây giờ đối phương đã bình an trở về liền tốt, về phần hắn làm sao trở về, nàng cũng không quá để ý.
Nhìn bóng lưng Thương Lưu Ngư rời đi, Tổ An nhịn không được cảm khái, ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy, khó trách nhiều nam nhân si mê nàng.
A, tại sao không có điểm nộ khí? Lỗ lớn rồi.
Lúc này trong văn phòng truyền đến thanh âm của Khương La Phu:
- Nhìn đủ chưa, nhìn đủ thì mau vào.
Tổ An sững sờ, nữ nhân này có mắt thấu thị sao?
Hắn đẩy cửa đi vào, nhất thời trợn cả mắt, chỉ thấy Khương La Phu rất thiếu lễ phép ngồi ở trên ghế sa lon, cặp đùi đẹp tùy ý để lên bàn làm việc.
Tâm lý của Tổ An có chút khó chịu, ngày bình thường không thấy nàng ở trước mặt người khác như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác luôn hành hạ ta như thế.
Cái này là có ý gì?
Coi ta không phải nam nhân sao!
Khương La Phu xoay xoay bút chì trong tay, ngón tay thon dài trắng nõn, khiến người ta nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
- Vừa rồi tiểu tử ngươi lại đùa giỡn Tiểu Ngư nhà chúng ta?
- Tiểu Ngư?
Tổ An qua nửa ngày mới phản ứng được nàng nói là Thương Lưu Ngư, không khỏi buồn bực nói.
- Thương lão sư lúc nào trở thành của nhà ngươi?
Khương La Phu hừ lạnh:
- Nàng là lão bà của ta, đương nhiên là của nhà ta.
Tổ An:
- ? ? ?
- Mỹ nhân hiệu trưởng, có thể thêm ta vào được không?
- Nhìn khẩu hình của ta.
Khương La Phu mấp máy môi.
- Con mẹ ngươi...
Tổ An:
- ...
- Hiệu trưởng, ngươi nói loại lời thô tục này sẽ không phù hợp thân phận.
Khương La Phu duỗi người, trong nháy mắt đó bày ra dáng người vô cùng tinh tế:
- Người nào nghe được? Ngược lại ta không nghe thấy.
Tổ An không còn gì để nói, không nghĩ tới nữ nhân này vô lại như vậy, có điều hắn cũng kịp phản ứng, vừa rồi đối phương nói Thương Lưu Ngư là lão bà của nàng, hẳn là trò đùa giữa các bạn thân.
Kiếp trước những nữ nhân học chung lớp kia cũng không ít xưng nhau lão bà lão công.
Đối với cái này hắn một mực không hiểu được, tỉ như giữa hai nam nhân hô lão công lão bà mà nói, ách...
Khương La Phu dùng bút chì trong tay gõ gõ cái bàn:
- Đúng rồi, sao ngươi từ trong tay Tông Sư trốn thoát, đừng có nói vì nhớ ta mới tiểu vũ trụ bạo phát, ta sẽ nhịn không được đánh người.
Mặt Tổ An nóng lên, hiển nhiên vừa rồi ở ngoài cửa đùa giỡn Thương Lưu Ngư không có giấu diếm được nàng, đành phải đại khái nói chân tướng sự tình.
Khương La Phu rơi vào trầm tư, sau đó môi son khẽ mở:
- Một Tông Sư ngươi nói kia, ta đã từng giao thủ qua, lúc đó còn kỳ quái tại sao hắn lại tới trường học nháo sự, bây giờ nghĩ lại hơn phân nửa là đang điều tra người bên cạnh ngươi.
Tổ An vỗ mông ngựa:
- Khương hiệu trưởng lại có thể cân sức ngang tài với Tông Sư, ta kính ngưỡng ngài giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, lại giống như ánh trăng tràn lan bờ sông...