Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Thêm Ta Một Cái

Chương 756: Thêm ta một cái Chương 756: Thêm ta một cái

Kỷ Đăng Đồ phân tích nói:

- Theo ta thấy Mễ lão đầu mai danh ẩn tính ở Sở gia cũng không phải nhằm vào Sở gia, hơn phân nửa là tránh né kẻ thù, cao thủ thần bí kia hẳn là kẻ thù của hắn.

...

Nghe mấy người thảo luận âm mưu sau lưng, Tổ An âm thầm thở dài, bí văn liên quan đến hoàng thất, tốt nhất đừng cho bọn họ biết, miễn cho dẫn tới họa sát thân.

Tần Vãn Như vốn trọng thương mới khỏi, nhìn thấy Tổ An bình an trở về, liền không ngăn được cơn buồn ngủ, Sở Hoàn Chiêu liền vịn nàng đi về nghỉ.

Cha con Kỷ Đăng Đồ thấy nàng đã không còn đáng ngại, lại thêm Tổ An cũng trở về, liền cáo từ rời đi.

Tổ An vội vàng đuổi theo:

- Tiền bối, chỗ ngươi có Tụ Nguyên Đan trợ giúp tu hành giả tăng lên công lực không? Có bao nhiêu ta mua bao nhiêu.

Sắc mặt Kỷ Đăng Đồ tối sầm:

- Không có!

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +361!

Tổ An sững sờ, tự nhiên tức giận làm gì.

Kỷ Tiểu Hi giải thích nói:

- Tổ ca ca ngươi đừng giận, cha ta bởi vì năm đó phát sinh một việc, cho nên thề không tiếp tục luyện đan, bởi vì như vậy sẽ trợ giúp tu sĩ giết người; cho nên hắn chỉ luyện thuốc có thể cứu người.

Tổ An sững sờ, không nghĩ tới Kỷ Đăng Đồ luôn bỉ ổi lại có một mặt cao thượng như vậy.

- Vậy ngươi biết luyện đan không?

Tổ An hỏi thăm.

Kỷ Tiểu Hi lắc đầu:

- Không biết, xưa nay cha ta không dạy ta những thứ này.

Tổ An phiền muộn, vốn còn tưởng có thể từ chỗ Kỷ Đăng Đồ mua được đan dược, hiện tại xem ra chỉ có thể tự lực cánh sinh, hết thảy trông cậy vào quyển Tụ Nguyên Cổ Thư kia.

- Tiểu Hi, đi!

Lúc này nơi xa truyền đến thanh âm bất mãn của Kỷ Đăng Đồ, hiển nhiên không muốn nhìn thấy nữ nhi và Tổ An một mực nói chuyện.

Kỷ Tiểu Hi le lưỡi, nhìn Tổ An áy náy mỉm cười, sau đó vội vàng đuổi theo.

Tổ An hậm hực nhìn Kỷ Đăng Đồ, hừ, về sau mỗi ngày lão tử cho ngươi xem truyện bị cắm sừng, lưu lại cho ngươi bóng mờ cả đời.

Ai, nói đến Tiểu Hi thật rất đáng yêu, thân thể còn rất hoàn mỹ...

Gia hỏa bỉ ổi đáng ghét như Kỷ Đăng Đồ sao có thể sinh ra nữ nhi đáng yêu như thế, như vậy gien của mẹ nàng phải mạnh bao nhiêu.

Tổ An ngáp một cái, hai ba ngày nay luôn bôn ba, cơ hồ không chợp mắt, cho nên trở lại trong sân ngủ một giấc.

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai thời điểm ăn sáng, Tần Vãn Như liếc nhìn Tổ An, ôn nhu nói:

- A Tổ, ngươi đến học viện cảm ơn Khương hiệu trưởng một chút, trước đó ngươi bị bắt, nàng cũng giúp đỡ tìm ngươi bốn phía.

Sở Hoàn Chiêu nghi ngờ nói:

- Nương, sao thanh âm của ngài đột nhiên ôn nhu như vậy?

- Cái gì gọi là đột nhiên ôn nhu? Ta luôn rất ôn nhu!

Tần Vãn Như tức giận nói.

Sở Hoàn Chiêu giống như gặp quỷ:

- Nương, sao mặt ngài đỏ như vậy?

Tần Vãn Như giật mình, vội vươn tay sờ khuôn mặt, thật có chút nóng, không khỏi vừa thẹn vừa giận:

- Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, hôm nay ngứa da có phải không.

Nói xong liền muốn đi bắt nàng, dọa đến Sở Hoàn Chiêu vội vàng chạy đến sau lưng Tổ An tránh né:

- Tỷ phu tỷ phu, nhanh cứu mạng.

Tần Vãn Như đuổi tới trước người, thấy mỉm cười Tổ An nhìn mình, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng lui lại một bước:

- Các ngươi từ từ ăn, ta đi về nghỉ.

Nói xong có chút chột dạ vội vàng rời đi. Trong lòng lại không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh hắn vì cứu mình mà phát sinh quan hệ, hạ thân có chút nóng lên, khuôn mặt càng đỏ.

Sở Hoàn Chiêu từ sau lưng Tổ An đi ra, nhịn không được nháy mắt mấy cái:

- Tỷ phu, ngươi có cảm thấy mẫu thân là lạ hay không.

- Vẫn bình thường mà.

Tổ An ngượng ngùng cười cười. Hắn tự nhiên biết vì sao Tần Vãn Như lại khác thường như vậy.

- Không thích hợp, các ngươi rất không thích hợp.

Sở Hoàn Chiêu nhìn Tổ An từ trên xuống dưới.

Tổ An giật mình, đang muốn giải thích, bỗng nhiên Sở Hoàn Chiêu nói:

- Tỷ phu, ngươi nói có phải người xấu nào đó giả mạo nương hay không?

Trong khoảng thời gian này Sở gia phát sinh quá nhiều chuyện, làm nàng cũng có chút thần hồn nát thần tính.

Tổ An:

- ...

- Nghĩ tào lao gì thế, ngay cả mẹ mình ngươi cũng không nhận ra?

- Điều này cũng đúng.

Sở Hoàn Chiêu ngượng ngùng cười cười.

- Hẳn là nương, ngực vẫn lớn như vậy...

Tổ An tức đến xạm mặt lại, ngươi chính là dựa vào cái này phán đoán?

Bỗng nhiên một bóng người nhanh chóng đi tới, Tổ An giật mình, đang muốn phòng bị, đã thấy người kia trực tiếp quỳ một chân trên đất thi lễ.

- Nhạc thống lĩnh, ngươi làm cái gì thế, mau đứng lên!

Tổ An cũng nhận ra đối phương, là thống lĩnh thị vệ Nhạc Sơn.

Nhạc Sơn lắc đầu:

- Bởi vì ta chủ quan bị người điệu hổ ly sơn, những ngày này nếu không có cô gia, Sở gia đã bị kẻ gian cướp mất, cho nên cô gia nhất định phải nhận một lạy của ta.

Nói xong cung cung kính kính bái xuống.

Tổ An thấy hắn phong trần mệt mỏi, mắt thâm quầng, hẳn là ngày đêm không nghỉ đi đường, không khỏi lòng sinh kính nể:

- Nhạc thống lĩnh ngươi một đường vất vả, mau đứng lên.

Nhạc Sơn thở dài một hơi:

- Ta chỉ là đi đường có cái gì vất vả, làm sao so sánh với cô gia liếm máu ở trên đầu đao, bằng sức một mình bình định Sở Thiết Sinh và Hồng Trung phản loạn.

Trong lòng hắn bội phục không thôi, mới đầu cô gia đến Sở gia, hắn cũng có chút ngứa mắt, dù sao Sở đại tiểu thư giống như tiên nữ, làm sao lại gả cho một tên lưu manh như vậy, nhưng càng về sau, Tổ An dần dần hiển lộ bất phàm, lần này còn ngăn cơn sóng dữ.

Đại tiểu thư không hổ là Đại tiểu thư, nhãn lực thật không ai bằng.

Tổ An cười ha ha:

- Nhạc thống lĩnh nói quá lời, ta chỉ là vận khí tốt mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment