Cũng không lâu lắm, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn mang theo làn gió thơm nhào vào trong ngực hắn:
- Tỷ phu, ta còn tưởng ngươi... Còn tưởng ngươi...
Thân thể Sở Hoàn Chiêu run nhè nhẹ, kích động đến không biết nói cái gì.
Trong lòng Tổ An ấm áp, nhẹ nhẹ vỗ về tóc nàng:
- Có Tiểu Chiêu đáng yêu như thế, ta làm sao bỏ được để người khác mang đi.
- Tỷ phu thật tốt ...
Trên mặt Sở Hoàn Chiêu còn có thể lờ mờ nhìn thấy nước mắt, trước đó hiển nhiên là lo lắng hãi hùng, bởi vì như vậy, bây giờ nín khóc mỉm cười, nụ cười mới sẽ càng mỹ lệ đáng yêu.
- Khụ khụ ...
Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, bộ ngực sữa đã có quy mô ép sát, để hắn không khỏi tâm viên ý mã, hai tay nhịn không được ôm càng chặt hơn.
Sở Hoàn Chiêu cảm nhận được động tác của hắn, khuôn mặt có chút đỏ bừng, dụi dụi đầu vào ngực hắn, hai tay cũng ôm chặt thêm một chút.
Lúc này nơi xa truyền đến tiếng ho nhẹ, chỉ thấy Tần Vãn Như lúng túng nhìn hai người, một bộ muốn nói lại nói không nên lời, nhưng nếu không nói, nhìn nhị nữ nhi và tỷ phu thân mật như vậy, luôn cảm thấy là lạ.
- Bái kiến phu nhân.
Tổ An vội vàng buông tay ra hành lễ.
Sắc mặt Tần Vãn Như đỏ lên, vội vàng nói:
- Ngươi có bị thương không?
- Đa tạ phu nhân quan tâm, không có thụ thương.
Tổ An đáp.
- Mễ lão đầu và cao thủ thần bí kia đâu?
Tần Vãn Như vội vàng hỏi, đây là sự tình mọi người tò mò nhất, thực không nghĩ ra hắn là làm sao từ trong tay hai Tông Sư đào thoát.
- Chết rồi.
Tổ An đáp.
- Chết?
Tần Vãn Như giật mình, đừng nói Công Tước Phủ, dù phóng nhãn thiên hạ, mỗi Tông Sư đều là nhân vật dậm chân một cái cũng làm thiên địa lắc lư, bất luận vị nào vẫn lạc cũng là đại sự.
- Chết như thế nào?
- Khẳng định là chết ở trong tay cô gia rồi.
Thành Thủ Bình nhịn không được nói.
Tần Vãn Như nguýt hắn một cái:
- Chớ có nói nhảm, Tông Sư là...
Lúc này Tổ An lại nói:
- Mễ lão đầu thật là chết ở trong tay ta.
Tần Vãn Như:
- ...
Các gia đinh:
- ...
Mới đầu mọi người cảm thấy không thể tin, nhưng Tổ An bình yên trở lại chính là sự thật, mọi người bất tri bất giác có chút tin.
Nếu lúc này bọn họ có thể phát khung bình luận mà nói, cam đoan toàn màn 666.
Ngay lúc này, một bóng người bắt lấy tay hắn:
- Tiểu tử ngươi có thể giết Tông Sư? Làm sao có thể!
Tổ An nhìn lại, là Kỷ Đăng Đồ, hơn nữa cách đó không xa còn có một thiếu nữ ngượng ngùng nhu thuận, không phải Kỷ Tiểu Hi thì là ai.
- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Tổ An khó hiểu, chủ yếu là tên biến thái Kỷ Đăng Đồ này đến Sở gia, luôn không để người yên tâm nha.
Kỷ Tiểu Hi ngọt ngào nói:
- Tổ ca ca, trước đó ngươi bị bắt, chúng ta chạy tới giúp đỡ, thuận tiện thay Sở phu nhân trị liệu một chút.
Trên mặt Tổ An lộ ra vẻ tươi cười:
- Không hổ là hảo muội muội, biết ta xảy ra chuyện liền chạy đến.
Kỷ Tiểu Hi ngượng ngùng cúi đầu, đôi tay không chỗ thả kéo kéo góc áo, khuôn mặt đỏ bừng.
Trong lòng Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh, nữ nhân này nhìn như nhu thuận, trên thực tế cũng là hồ ly tinh, bất quá nghĩ đến nàng cứu chữa mẫu thân, nên không tiện mắng nàng, trong lúc nhất thời rất xoắn xuýt.
Kỷ Đăng Đồ lại nhảy ra ngăn ở giữa hai người:
- Xú tiểu tử, cái gì ca ca muội muội, Tiểu Hi và ngươi quen thuộc như vậy sao?
Nhìn bộ dáng hộ nữ cuồng ma của hắn, Tổ An rất sáng suốt ngậm miệng lại.
- Ngươi vẫn không có trả lời ta đâu, làm sao ngươi có thể giết được Tông Sư?
Kỷ Đăng Đồ tiếp tục truy vấn.
- Ta...
Tổ An vừa định mở miệng, lại bị Tần Vãn Như đánh gãy.
- Vào thư phòng từ từ nói, người còn lại trở về cương vị, mặt khác gọi người đi tìm cô gia về.
Nhiều người miệng tạp, nàng lo lắng sự tình gây bất lợi cho Tổ An tiết lộ ra ngoài.
Tổ An đã biết vì sao vừa rồi Sở gia lạnh tanh như vậy, nguyên lai đều bị phái ra tìm mình.
Xem ra phu nhân còn rất tốt với ta.
Kỷ Đăng Đồ xoa xoa tay chạy đến bên người Tần Vãn Như cười làm lành:
- Không tệ không tệ, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo.
Nhìn bộ dáng nịnh nọt của hắn, Tổ An không còn gì để nói, rõ ràng là cao thủ, kết quả sống thành chó liếm.
Tần Vãn Như nhíu mày, bất quá không nói gì thêm, mà đi về phía thư phòng.
Tổ An đi theo đến thư phòng, đại khái kể lại sự tình phát sinh trong núi, đương nhiên là lược đi sự tình Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, dù sao cái này quan hệ đến tính mệnh của hắn.
Dù như thế, mọi người nghe được cũng sợ hãi thán phục, cảm thán hắn gặp gỡ ly kỳ.
- Nguyên lai hai Tông Sư đánh nhau một chết một bị thương, mới để cho tiểu tử ngươi kiếm tiện nghi.
Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới thoải mái.
Sở Hoàn Chiêu không cam lòng nói:
- Coi như bị thương người ta cũng là Tông Sư, cho nên tỷ phu cũng coi như giết Tông Sư, ngươi có bản lãnh này sao?
- Ta...
Kỷ Đăng Đồ á khẩu, không cách nào phản bác.
Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +228!
Hắn không tiện tức giận với tiểu cô nương, chỉ có thể giận cá chém thớt Tổ An.
Tổ An cũng không quan trọng, ước gì hắn cống hiến điểm nộ khí càng nhiều càng tốt.
Lúc này Tần Vãn Như tự trách nói:
- Vẫn cho rằng Mễ lão đầu chỉ là nông dân trồng hoa bình thường, không nghĩ tới hắn lại là Tông Sư, nhiều năm như vậy ta một chút cũng không phát giác.
Kỷ Đăng Đồ nói:
- Không trách ngươi được, một Tông Sư muốn ẩn tàng, xác thực rất khó bị phát hiện sơ hở.
Tần Vãn Như khẽ nhíu mày:
- Thế nhưng hắn giấu ở Sở gia đến cùng là vì mục đích gì? Còn có cao thủ thần bí kia đến cùng có thân phận gì, vì sao hai người lại vật lộn sống mái.