Hắn dự định về túc xá ngủ một giấc, kết quả ở trên đường gặp được một bóng người tịnh lệ.
- Trịnh Đán?
Nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, Tổ An âm thầm gật đầu, so với trước đó tựa hồ nở nang hơn một chút, lúc này trên người nàng, thiếu nữ ngượng ngùng và thiếu phụ vũ mị hoàn mỹ kết hợp với nhau.
Khó trách những bạn học qua đường ở xung quanh cả đám đều không kìm lòng được liếc nhìn nàng.
Hừ, đều là gia hỏa có sắc tâm không có sắc đảm.
Đã ưa thích thì đi tới nói, tuy bọn gia hỏa này không có mị lực như bổn công tử, nói ra hơn phân nửa sẽ không được đáp lại, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói một câu với nữ thần nha.
- Gặp qua Tổ lão sư.
Trên gương mặt của Trịnh Đán có vẻ ngượng ngùng lóe lên một cái rồi biến mất.
- Trịnh đồng học vẫn lễ phép như thế, lão sư rất ưa thích.
Tổ An diễn tiết mục giữa chốn đông người của bọn họ.
- Nghe nói trước đó lão sư xảy ra chút chuyện, hiện tại thấy lão sư bình an trở về, các đồng học xem như yên tâm.
Dù bị đồng học qua đường nghe được, cũng tìm không ra một chút lỗi lầm gì.
- Không biết Trịnh đồng học có lo lắng hay không?
Tổ An cười hỏi.
- Đương . . Đương nhiên.
Trịnh Đán hơi đỏ mặt, chột dạ nhìn xung quanh.
- Đúng rồi, ta có vài vấn đề ở trên số học muốn thỉnh giáo lão sư.
Tổ An biết nàng có mấy lời muốn nói riêng với mình, liền gật đầu:
- Vừa đi vừa nói.
Hai người đi ở trong rừng rậm, rơi ở trong mắt người khác, chỉ nhìn thấy Trịnh Đán cầm một quyển sách thỉnh giáo vấn đề gì đó.
Từng người âm thầm bội phục, Trịnh tiểu thư thật dụng công, tu hành không rơi xuống, đồng thời còn chịu khó nghiên cứu Toán Thuật như thế.
Đương nhiên vẫn có một số con cháu đại gia tộc thở dài, Trịnh tiểu thư vẫn bị Trịnh gia liên lụy, làm hại nàng không thể không nghiên cứu số học, bằng không tu vi của nàng sẽ không chỉ như vậy.
Nhưng bọn họ lại không tay hai người đã lặng lẽ nắm lại, cái nào đâu phải thỉnh giáo vấn đề học thuật gì, mà là mượn sách vở yểm hộ, ở nơi đó thân mật.
- A Tổ, lần này tìm ngươi là đại biểu công công (*cha chồng) tương lai giao dịch với ngươi.
Trịnh Đán bị hắn mò đến mặt đỏ tía tai, bất quá vẫn không có quên ý đồ đến lần này.
- Giao dịch gì?
Tổ An sững sờ.
- Lão nhân gia muốn mua một bình linh dược.
Trịnh Đán yên tĩnh nhìn hắn.
Tổ An vừa cười vừa nói:
- Linh dược gì, chữa bệnh sao không đi tìm Kỷ thần y? Hoặc tìm Kỷ Tiểu Hi cũng được.
Trịnh Đán thở dài:
- Tự nhiên là tìm Kỷ thần y, đáng tiếc Kỷ thần y cũng không có cách nào.
- Ngươi cũng biết lần trước Tang Thiên bị thương nặng, mạng sống như treo trên sợi tóc, ngay cả Kỷ thần y cũng chỉ có thể kéo lại tính mạng của hắn, nhưng nhiều ngày như vậy, hắn vẫn không thoát khỏi nguy hiểm. Kỷ thần y cũng không có cách nào.
- Tuy Tang Hoằng có hai con, nhưng chỉ có một nhi tử, nếu Tang Thiên chết, hắn sẽ tuyệt hậu.
Tổ An hừ lạnh:
- Chuyện xấu làm nhiều, tuyệt hậu có gì kỳ quái.
Mấy ngày qua, Sở gia gà bay chó chạy, nói cho cùng đều là Tang Hoằng ở phía sau làm mưa làm gió.
Trịnh Đán cắn môi:
- Thế nhưng sau khi một phụ thân tuổi già mất con, khẳng định sẽ cực kỳ điên cuồng, đến thời điểm đó sẽ càng thêm bất lợi với Sở gia.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Tổ An có chút bất mãn, trên tay vô ý thức tăng lớn lực lượng.
- Ai u...
Trịnh Đán kêu đau, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, lo lắng bị đồng học ở nơi xa phát hiện dị thường.
- Không phải ta uy hiếp ngươi, mà là giúp ngươi phân tích lợi và hại, ta cái gì cũng cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi dụng ý của ta.
Tổ An hừ lạnh:
- Nhưng bây giờ ngươi giúp địch nhân của ta nói chuyện.
- Ta chỉ giúp hắn truyền lời.
Trịnh Đán thở dài.
- Chúng ta là người một nhà, không nói những lời khách sáo kia, ngươi cần phải rõ ràng, đoạn thời gian trước sự tình của Sở gia đều là hắn ở sau lưng làm, bởi vì trước mấy ngày Sở phu nhân vốn hẳn phải chết, ngay cả Kỷ Đăng Đồ cũng bất lực, ngươi lại dùng một bình Thần Dược cứu tính mạng nàng.
- Tang Hoằng cực kỳ chấn kinh, cho nên hắn muốn giao dịch, hắn thả Minh Nguyệt Công ra, sau đó triệt để từ bỏ kế hoạch đối phó Sở gia, đồng thời ngươi thu hoạch được tình hữu nghị của Tang gia, để đổi lấy một bình linh dược.
Tổ An tức giận nói:
- Hiện tại Sở gia đã tìm được diêm dẫn, hắn còn có lý do gì giam Minh Nguyệt Công? Lại nói, kế hoạch đối phó Sở gia của hắn vốn đã thất bại, hắn từ bỏ hay không có cái gì khác nhau?
Trịnh Đán lắc đầu:
- Sự tình không đơn giản như vậy, lấy sự tình của Minh Nguyệt Công mà nói, Tần Vãn Như bổ sung diêm dẫn, theo lý thuyết Minh Nguyệt Công đã sớm có thể trở về, nhưng Tang Hoằng vẫn có thể tìm được lý do giam hắn một đoạn thời gian. Đạo lý là thế, nếu hắn không ngừng tìm lý do, thật muốn hạ quyết tâm, để Minh Nguyệt Công chết ngoài ý muốn cũng không phải việc khó.
Tổ An biến sắc:
- Tang Hoằng to gan như vậy, dám ám sát một Công Tước?
Trịnh Đán giải thích:
- Công Tước bình thường hắn đương nhiên không dám, nhưng ngươi hẳn rõ ràng, lần này Tang Hoằng tới là đại biểu cho ý chí của hoàng thượng, hoàng thượng vốn muốn diệt Minh Nguyệt Công, cho nên nếu Minh Nguyệt Công thật ngoài ý muốn bỏ mình, hoàng thượng nhiều lắm sẽ chỉ trách cứ hắn vài câu, sẽ không thật giáng tội hắn.
- Trong khoảng thời gian này, kế hoạch nhằm vào Sở gia của Tang Hoằng liên tiếp thất bại, hắn mang theo hoàng mệnh cũng đi đến bờ vực, là tuyệt đối không có khả năng thả Minh Nguyệt Công yên ổn trở về.
- Nhưng nếu ngươi cứu nhi tử của hắn, hắn có thể từ bỏ nhiệm vụ lần này, dù cuối cùng bị hoàng thượng quở trách cũng sẽ tiếp nhận.