Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 760 - Chương 760: Cân Nhắc (2)

Chương 760: Cân nhắc (2) Chương 760: Cân nhắc (2)

Sắc mặt của Tổ An âm tình biến hóa, hắn không muốn cứu Tang Thiên, nhưng nếu bởi vậy hại chết Sở Trung Thiên, thì sẽ có lỗi với tỷ muội Sở Sơ Nhan, trong lòng hắn cũng băn khoăn.

Hơn nữa lấy tính cách âm hiểm của Tang Hoằng, không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định sẽ tuyên dương sự tình mình rõ ràng có cơ hội cứu Sở Trung Thiên lại không cứu, muốn giấu diếm đều không giấu được.

Đột nhiên Tổ An hỏi:

- Tang Hoằng có biết sự tình hai ta không?

Trịnh Đán hơi đỏ mặt:

- Đương nhiên không biết, nếu như hắn biết, chuyện thứ nhất là tới giết ngươi, sau đó lại bí mật xử quyết ta, làm sao có thể phái ta đến giao dịch.

Tổ An bất mãn nói:

- Ngươi và nhi tử của hắn chưa chính thức thành thân, hắn có quyền gì quản nhiều như vậy.

Trịnh Đán trợn mắt trừng một cái, lười trả lời hắn.

Tổ An cũng ý thức được hôn ước ở niên đại này ý nghĩa như thế nào, vì vậy tiếp tục hỏi:

- Sự kiện này ngươi có ý tưởng gì?

Trịnh Đán do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:

- Hai ta đã thân mật như vậy, ta cũng không muốn giấu diếm. Bất kể như thế nào, Tang Thiên cũng là trượng phu tương lai của ta, tuy sự tình giữa ta và ngươi ra có nguyên nhân, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút áy náy, muốn làm chút chuyện đền bù hắn; đồng thời nếu như hoàn thành sự kiện này, cũng có thể thay Trịnh gia lấy được chỗ tốt cực lớn, cho nên nếu ngươi có thể giúp ta cứu hắn thì tốt nhất.

Nàng cười híp mắt nói:

- Đương nhiên, nếu ngươi có thể để cho Tang gia và Trịnh gia đồng ý ta gả cho ngươi, vậy ta sẽ không cần xoắn xuýt sự tình của Tang Thiên nữa.

Tổ An bất đắc dĩ:

- Ngươi biết rõ cái này là không thể nào, ta ngược lại nguyện ý cưới ngươi, nhưng ngươi nguyện ý cùng ta bỏ trốn không?

Trịnh Đán thở dài:

- Ngươi cũng biết ta gánh vác hi vọng của gia tộc, ta không thể bỏ mặc bọn hắn không để ý.

Tổ An cân nhắc nửa ngày, cuối cùng nói:

- Vốn cứu hắn cũng không phải không được, nhưng nghĩ tới hắn khôi phục sẽ thành thân với ngươi, vậy ta chẳng phải đội nón xanh, không được!

Trịnh Đán đỏ mặt sẵng giọng:

- Rõ ràng là ngươi đội nón xanh cho hắn...

Tổ An hừ lạnh:

- Ta mặc kệ, ta không có cách nào tiếp nhận vấn đề này.

Trịnh Đán do dự một chút, nhỏ giọng nói:

- Cũng không phải không có cách, hắn bị thương nặng như vậy, thân thể xảy ra chút vấn đề gì, là rất bình thường nha...

Tổ An hít sâu một hơi:

- Ngươi thật hung ác.

Vành mắt của Trịnh Đán đỏ lên:

- Cái này rõ ràng là suy nghĩ cho ngươi, sao lại thành ta hung ác. Chẳng lẽ ta không muốn một trượng phu bình thường, dù sao ngươi lại không thể cưới ta...

Nói đến phần sau nàng nhịn không được khóc thút thít, Tổ An vội vàng lau nước mắt cho nàng:

- Là ta lỡ lời, cái này xác thực giải quyết được khốn nhiễu của ta, là ta đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

May mắn lúc này hai người đã đi tới phụ cận ký túc xá, xung quanh không có học sinh, bằng không hai người lôi lôi kéo kéo như vậy, chỉ sợ sẽ truyền ra tin đồn thất thiệt.

Nghe hắn nói, Trịnh Đán cười khúc khích, đỏ mặt nói:

- Phi phi phi, ngươi là kỹ nữ vậy ta là cái gì?

- Ngươi là...

Tổ An tiến đến bên tai nàng lặng lẽ nói nhỏ.

Khuôn mặt Trịnh Đán đỏ bừng, cả người xốp mềm.

Tổ An thuận thế bế nàng lên, đi vào ký túc xá của mình, nhanh chóng quấn lấy nhau.

- Nhanh đi…

Tổ An thúc giục.

Trịnh Đán đỏ bừng cả mặt, nhưng lúc trước đã đồng ý, nàng cũng không thể ở lúc này lâm trận lùi bước, vì vậy thẹn thùng đi tới, cúi đầu ngậm lấy hung vật dữ tợn kia vào.

Trong lòng Tổ An như muốn hét lên, rên rỉ thành tiếng.

Động tác của Trịnh Đán rất thành thục, dù sao cũng đã giúp hắn mấy lần.

Tầm 10 phút sau, cảm giác miệng mỏi nhừ, Trịnh Đán mới nhả ra, lui qua một bên thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng vì e thẹn.

Sau đó nàng từ từ lột đi y phục, thân thể hoàn mỹ giống như thiên sứ, làn da trắng mịn, óng ánh sáng long lanh, như mỹ ngọc điêu khắc thành, bộ ngực săn chắc đầy đặn, hai núm vú đỏ hồng khiêu kích, phía dưới là vùng bụng phẳng lỳ không chút mỡ thừa, gò mu vun cao, âm mao đen nhánh bóng mượt, nhìn cực kỳ dụ hoặc.

Nàng leo lên giường ngồi xổm ở trên người hắn, môi dưới cắn chặt, một tay cầm lấy cự vật, sau đó từ từ ngồi xuống.

Lúc này cửa u cốc chậm rãi ngậm cự vật vào, nàng lắc lư cái mông vài cái, miệng bắt đầu rên rỉ, cự vật của Tổ An như một cây đuốc sinh ra khoái cảm nóng rực, thân thể của Trịnh Đán trầm thêm chút nữa, nỗ lực lắc lư cái mông tròn trịa, để cho cự vật có thể từ từ thâm nhập vào tận hoa tâm.

Trịnh Đán cảm nhận được cự vật đã chạm đến hoa tâm của mình, liền nhấc cái mông lên, rồi lại đè xuống…

- Ah… trướng quá…

U cốc căng lên, làm cho Trịnh Đán cơ hồ hít thở không thông.

- Á…a...a...

Cự vật đâm thẳng tới hoa tâm, Trịnh Đán phát ra tiếng rên rỉ mê hồn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, trong u cốc run rẩy kịch liệt, không ngừng xoa bóp cự vật của Tổ An…

Rất nhanh, dịch nhờn trong u cốc càng lúc càng nhiều, làm nàng thở hổn hển, Trịnh Đán không tự chủ được nhấp nhô cái mông lên xuống, cơn sướng khoái bắt đầu ăn mòn linh hồn của nàng, để nàng không còn ngượng ngùng, tận tình phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.

- A… a…ừ…

Tầm 15 phút sau, Trịnh Đán cảm giác từ sâu trong u cốc truyền đến từng đợt nổ mạnh, linh hồn của mình phảng phất như sắp bay mất, thành u cốc co rút mãnh liệt, rất nhiều âm tinh từ trong hoa tâm trào ra.

- Á... thật thoải mái… thoải mái muốn chết rồi… a…

Tổ An cố gắng kiềm nén cảm xúc dâng trào, nữ nhân này thật quá mê người rồi.

Thân thể của Trịnh Đán gần như đổ sụp xuống giường nói:

- Sướng quá đi mất…

Bình Luận (0)
Comment