Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 761 - Chương 761: Nhìn Người Thật Chuẩn

Chương 761: Nhìn người thật chuẩn Chương 761: Nhìn người thật chuẩn

Tổ An lật người đè nàng xuống dưới, không ngừng nhấp nhô vận động.

- Vậy ngươi… ân… đáp ứng?

Bàn tay trắng nõn của Trịnh Đán nhẹ nhàng vẽ trên lồng ngực của hắn, cắn môi nói.

Tổ An phiền muộn:

- Có thể đừng ở thời điểm này nói những thứ kia được không, làm giống như ta là trùm phản diện, dùng sự kiện này làm điều kiện bức bách ngươi cứu người yêu vậy.

Trịnh Đán xì một miệng, có chút u oán lườm hắn một cái, hai chân quắp lấy eo tình lang, thở hổn hển:

- Ngươi… chẳng phải mê loại trò chơi này… a… sao… uhm.

Trong lòng Tổ An rung động, động tác ra vào lại càng mạnh hơn:

Phạch… bạch… bạch…

- Hắc hắc hắc, có đáp ứng hay không còn phải nhìn ngươi biểu hiện.

Trịnh Đán lập tức đổi thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu:

- Van cầu ngươi cứu hắn… ân… a… uhm… ngươi muốn cái gì ta… hơ… á… ta đều đáp ứng… ui… sâu quá.

Tổ An thầm hô một tiếng yêu tinh, nữ nhân này quả thực là diễn viên trời sinh, chỗ nào còn nhịn được, liên tục đánh mạnh vào hoa tâm của mỹ nhân.

Nhót nhép… bành… bạch…

Dù sao là Tang Hoằng dùng tánh mạng của Sở Trung Thiên áp chế trước, hiện tại hắn trả thù là thiên kinh địa nghĩa nha.

Trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, Sở gia gặp các loại biến cố, Tổ An cũng bị liên luỵ vào trong âm mưu to lớn, kém chút sinh tử đạo tiêu.

Những ngày này hắn một mực sống trong khẩn trương, dây cung trong đầu cho tới bây giờ còn chưa buông lỏng.

Dù hôm qua hết thảy đều kết thúc, thời điểm ngủ ở Sở gia, hắn vẫn nửa đêm bừng tỉnh, trong mộng mơ thấy mình bị đuổi giết.

Hôm nay Trịnh Đán dùng ôn nhu và vũ mị của nàng từng bước hóa giải cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn, Tổ An mới chậm rãi khôi phục lại.

Hưng phấn làm cự vật của hắn đút vào rút ra mạnh hơn, trong u cốc của Trịnh Đán ngập tràn dịch nhờn, phát ra thanh âm vang dội.

Phạch…phạch...phạch…

Chỉ thấy nàng nhắm chặt đôi mắt, khoái cảm như sóng biển đánh úp, thân thể mảnh mai điên cuồng vặn vẹo nghênh đón cự vật va chạm, phần eo của hắn ra sức thẳng tiến, để thứ kia đến tận hoa tâm, làm nàng rên rỉ thành tiếng.

Lúc sau thì Trịnh Đán đã triệt để mê loạn, móng tay của nàng bấm chặt vào bắp thịt của Tổ An, khoái cảm mãnh liệt làm cho nàng sắp đạt đến cao triều, cái mông căng tròn dùng sức vặn vẹo, kết hợp với cự vật đâm xuống, cuối cùng Trịnh Đán nhịn không được rên lớn:

- A... không được… thích… a… a… sướng…chết… ta rồi…

Cái mông tuyết trắng của Trịnh Đán theo bản năng dùng sức hẩy cao lên, vòng eo không ngừng run run, hồn phách như lên chín tầng mây, âm tinh từ trong hoa tâm phun ra, tiếng rên rỉ ngân nga thanh thúy, toàn thân như hòa tan.

- Phu quân… a…

Tổ An cũng nhịn không được, từng luồng tinh hoa nóng bỏng tưới sâu vào trong hoa viên mềm mại của nàng.

Nhìn nàng như đóa hoa hồng sau cuồng phong mưa rào, Tổ An không khỏi áy náy:

- Thật xin lỗi, vừa rồi quá thô bạo.

- Giờ ngươi mới biết.

Trịnh Đán u oán lườm hắn một cái, vội vàng mặc y phục, nhưng vừa xuống đất thì hai chân mềm nhũn.

Tổ An vừa cười vừa đưa tay kéo nàng:

- Đừng đi, thời gian còn sớm mới tan học.

Trịnh Đán vừa sửa sang lại mái tóc lộn xộn vừa nói:

- Vừa rồi có không ít người nhìn thấy ta tới tìm ngươi, nếu đi quá lâu, không chừng sẽ có tin đồn thất thiệt.

Hai người kết giao lâu như vậy, Tổ An rõ ràng tính tình của nàng, bí mật làm sao cũng được, nhưng nàng rất quan tâm danh tiếng trong mắt thế nhân, cũng quan tâm vinh diệu của gia tộc, khẳng định không nguyện ý danh tiếng có vết bẩn, cho nên không cưỡng cầu nàng nữa.

- Tang Hoằng muốn thuốc, hôm nào ta sẽ cho ngươi.

Tổ An nói, hắn cũng không muốn Tang Thiên khôi phục nhanh như vậy.

Trịnh Đán cười ngọt ngào:

- Tùy ngươi, ta đi đây.

Nói xong hôn lên môi hắn một cái, lúc này mới rạng rỡ rời đi.

Sau khi ra cửa, vẻ xuân ý nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là ưu nhã bình thản như ngày thường, nhìn không ra vừa rồi trải qua một trận giao hoan kịch liệt.

Tổ An ở trong phòng thiêm thiếp một giấc, sau đó chờ không nổi tan học liền đi tìm Kỷ Đăng Đồ.

Vốn trực tiếp hỏi Kỷ Tiểu Hi dễ dàng hơn, nhưng hắn luôn cảm thấy vấn đề như vậy hỏi thăm một tiểu cô nương, sẽ có chút không tiện.

Nghe được yêu cầu của hắn, Kỷ Đăng Đồ trợn cả mắt:

- Nghe nói nam nhân muốn mua thuốc tráng dương bổ thận, cho tới bây giờ chưa từng thấy nam nhân mua thuốc bất lực, ngươi là có đam mê đặc thù gì sao?

Tổ An tức đến xạm mặt lại:

- Bớt nói nhảm, có hay không?

Kỷ Đăng Đồ nằm ở trên ghế nhàn nhã hút thuốc, tùy ý khoát tay:

- Không có, Kỷ mỗ ta trị bệnh cứu người, làm sao có thể luyện loại thuốc này.

Tổ An trầm giọng nói:

- Ta thêm tiền!

Hai mắt Kỷ Đăng Đồ tỏa sáng, vô ý thức ngồi thẳng thân thể, bất quá do dự một chút vẫn nằm lại trên ghế:

- Đừng hòng dụ hoặc ta, ta từ nhỏ tiếp nhận giáo dục, không ủng hộ sự tình táng tận thiên lương kia, ngươi tìm nhầm người.

Tổ An im lặng lấy ra một tập sách:

- Đây là phần tiếp theo.

Đồng tử của Kỷ Đăng Đồ co lại, cả người cực kỳ nghiêm túc.

Thời điểm Tổ An cho rằng hắn nổi giận, thì khuôn mặt của hắn bỗng nhiên cười nở hoa, như tia chớp đoạt lấy quyển sách:

- Nhìn người thật chuẩn!

Tổ An:

- ...

Kỷ Đăng Đồ vội vàng lật xem, đồng thời từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ xanh biếc:

- Dùng ba giọt, có thể đạt tới trình độ ngươi mong muốn.

Tổ An hỏi:

- Thuốc này là mãi mãi? Sẽ không cách một đoạn thời gian thì khôi phục chứ.

Kỷ Đăng Đồ bất mãn nói:

- Ngươi là hoài nghi năng lực của ta sao, Kỷ mỗ luyện dược, làm sao có thể mất đi hiệu lực? Đương nhiên là vĩnh cửu! Ta muốn người liệt, tuyệt đối sẽ không cứng được.

Bình Luận (0)
Comment