Tổ An nhịn không được nghi ngờ nhìn hắn:
- Ngươi luyện loại thuốc ác độc này đến cùng định làm cái gì?
Kỷ Đăng Đồ đỏ mặt, dựng râu trợn mắt nói:
- Đương nhiên là vì nghiên cứu, chẳng lẽ còn tự mình ăn.
Sắc mặt của Tổ An cổ quái:
- Không phải nghiên cứu chế tạo ra chuẩn bị đối phó nhạc phụ đại nhân của ta chứ?
Nghĩ tới tên này có ý đồ với Tần Vãn Như, hắn rất có lý do hoài nghi như vậy.
- Ta là người như thế sao?
Kỷ Đăng Đồ có chút bất an.
- Mau cút, đừng quấy rầy ta đọc truyện.
- A, ngươi xem sách còn lấy giấy làm gì?
- Chép một bản không được sao?
- Bình thường ngươi đều viết chữ lên giấy vệ sinh sao?
...
Từ trong Kỷ gia đi ra, Tổ An ngựa không dừng vó về Sở gia, bẩm báo Tần Vãn Như sự tình giao dịch với Tang Hoằng.
Tần Vãn Như vốn nhìn thấy hắn còn có chút ngượng ngùng, nhưng nghe hắn nói thì không khỏi kích động:
- Tang Hoằng này quả thật là tiểu nhân hèn hạ, lại còn dự định ở trong ngục xuống tay với Trung Thiên!
Tổ An trầm giọng nói:
- Không sai, chúng ta nộp diêm dẫn lên lâu như vậy, theo lý thuyết bọn họ sớm nên thả nhạc phụ đại nhân, kéo lâu như vậy hiển nhiên là Tang Hoằng cản trở, cho nên ta không dám coi như không quan trọng, tự nhiên chỉ có thể đáp ứng, hết thảy chờ nhạc phụ đại nhân đi ra lại nói.
- A Tổ, cám ơn ngươi vì Sở gia làm hết thảy, ta... ta cũng không biết làm như thế nào để cảm tạ ngươi.
Sắc mặt của Tần Vãn Như khá phức tạp, lại có chút xấu hổ.
- Đây là ta phải làm.
Tổ An cười hắc hắc.
- Đương nhiên nếu phu nhân thật muốn cảm tạ ta mà nói, không bằng gả Tiểu Chiêu cho ta, ta nhìn nàng thật đáng yêu.
Tần Vãn Như đầu tiên là khẽ giật mình, ngay sau khuôn mặt đỏ bừng, cầm lấy cây chổi lông gà muốn đánh hắn:
- Tiểu tử thúi ngươi quả nhiên đánh cho cái chủ ý này!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +66+66+66...
Tổ An vừa né tránh vừa cầu xin tha thứ:
- Ai u, ta chỉ nói đùa, sao phu nhân có thể coi là thật.
...
Hai người vòng quanh cây cột không ngừng truy đuổi đùa giỡn, thị vệ ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau:
- Đây là cái tình huống gì?
- Sao phu nhân lại muốn đánh cô gia.
- Ngươi không hiểu, đây là coi hắn như người mình mới không có lo lắng như vậy.
- Thì ra là thế, huynh đệ ngươi quả nhiên nhìn thấu triệt.
...
Qua một lúc, hai người truy đánh trong phòng rốt cục dừng lại, Tần Vãn Như vịn cây cột thở phì phò, bộ ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên nàng trọng thương mới khỏi đã mệt ngất ngư.
Tổ An vội vàng dìu nàng nói:
- Phu nhân ngươi còn có thương tích trong người, đừng làm mình mệt.
Nhìn thấy hắn ôm eo mình, thân thể nàng hơi run một chút, cả người như có dòng điện chạy qua, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Tần Vãn Như đỏ lên, vội vàng tránh khỏi tay hắn.
Tổ An lo lắng nàng tiếp tục hưng sư vấn tội, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Hiện tại vấn đề lo lắng nhất là coi như đáp ứng Tang Hoằng, nếu hắn lật lọng hại nhạc phụ đại nhân thì làm sao bây giờ.
Tần Vãn Như nói:
- Ta sẽ đi chuẩn bị, những năm này Sở gia chúng ta vẫn có chút nhân mạch, ngoài ra ta lại phái Nhạc Sơn tự mình đi một chuyến, ở trong bóng tối bảo hộ.
Tổ An buông lỏng một hơi:
- Vậy ta yên tâm.
Tần Vãn Như có chút do dự:
- Linh dược kia của ngươi nhất định rất trân quý, dù sao cũng có tác dụng khởi tử hồi sinh.
Trước đó nàng nghĩ lầm Tổ An là dùng phương thức kia cứu mình, bất quá sau khi sự việc xảy ra, tỉnh táo lại, rất nhanh thì kịp phản ứng, dù sao cũng là người từng trải, có cùng nam nhân giao hoan hay không nàng vẫn có thể phân biệt ra được.
Đợi hôm nay nghe hắn nói, thì càng thêm xác định ngày đó cứu mình thực là linh dược này.
Gia hỏa này thật không biết lớn nhỏ, lại dám đùa như vậy, làm hại ta lo lắng thật lâu, còn suy nghĩ mông lung...
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +3+3+3...
Tổ An khẽ giật mình, ngươi đang cảm tạ ta, sao lại đột nhiên tức giận, lại nói, ngươi muốn tức giận thì tức giận nhiếu chút được không, lẻ tẻ như vậy có làm được cái gì?
Lúc trước ngươi động một chút lại cống hiến mấy trăm điểm nha?
Đậu đen rau muống quy đậu đen rau muống, nhưng Tổ An vẫn đáp:
- Có thể cứu nhạc phụ đại nhân, hết thảy đều đáng giá.
Tần Vãn Như há hốc mồm, nhưng lại không biết nói cái gì, một lúc lâu sau chỉ hóa thành ba chữ:
- Cám ơn ngươi.
Sau đó lại cách mấy ngày, chờ Tần Vãn Như an bài tốt hết thảy, Tổ An mới thông báo Trịnh Đán.
Ngày này Trịnh Đán tự mình đến mời Tổ An.
Nhìn xe ngựa trước mắt, Tổ An không chút khách khí chui vào:
- Hôm nay ngươi không ngồi kiệu, lại đi xe ngựa, là để tiện ta hành sự sao?
Trịnh Đán hơi đỏ mặt, thả màn xe xuống, vội vàng nói:
- Sắp phải đi Tang gia rồi, ngươi đừng có làm loạn.
Tổ An cười hắc hắc:
- Có một loại phương pháp có thể không làm loạn y phục và tóc của ngươi.
Trong lòng Trịnh Đán rung động, mị nhãn lườm hắn một cái, bất quá vẫn tiến tới.
Đôi tay ngọc nhanh chóng cởi đai lưng của hắn xuống, nhìn thứ kia đã sớm cương cứng vươn cao, khuôn mặt nàng càng đỏ, hơi thở gấp gáp từ từ cúi đầu xuống.
Nhìn đôi môi gợi cảm của Trịnh Đán hé mở, ngậm lấy tiểu huynh đệ của mình vào, Tổ An nhịn không được rên lên thành tiếng.
Trải qua nhiều lần luyện tập, hiện tại kỹ thuật của Trịnh Đán có thể nói lô hỏa thuần thanh, vì để tránh cho thứ kia chảy ra ngoài tạo thành mùi lạ, nàng lườm hắn một cái, để hắn xuất vào trong miệng.
...
Khi đi tới Tang phủ, Tang Hoằng sớm đã ở cửa ra vào nghênh đón.
Quan hệ đến sinh tử của con trai duy nhất, hắn cũng không để ý thân phận gì, mặt mũi khẳng định phải cho đủ.