Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 763 - Chương 763: Ngươi Nên Gọi Ta Thúc Thúc

Chương 763: Ngươi nên gọi ta thúc thúc Chương 763: Ngươi nên gọi ta thúc thúc

- Để Thái Thú đại nhân tự mình ra nghênh tiếp, thật đáng trách.

Tổ An nhìn trung niên gầy còm trước mắt, nghĩ thầm gia hỏa này nhìn như hào hoa phong nhã, trên thực tế lại giống như một con rắn độc.

- Hôm nay không luận quan chức, chỉ coi như người nhà, vậy sẽ thân mật hơn.

Tang Hoằng cười ha ha.

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Minh Nguyệt Công tìm được con rể tốt.

Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +444!

Các loại kế hoạch nhằm vào Sở gia của hắn vốn vòng vòng đan xen, cân nhắc tất cả nhân tố, có trăm phần trăm tự tin, không nghĩ đến lại toát ra tên yêu nghiệt này, làm hại kế hoạch của hắn thất bại thảm hại.

Nhìn hệ thống thu được điểm nộ khí, lại thấy hắn nhìn mình cười thân thiện, Tổ An thầm mắng một tiếng, lão hồ ly.

Hắn cũng cười hì hì nói:

- Tang đại nhân cũng tìm được con dâu tốt, Trịnh tiểu thư thật rất tuyệt vời.

Tang Hoằng giật mình, không hiểu vì sao hắn lại dùng từ cổ quái như vậy để hình dung Trịnh Đán.

Trịnh Đán hơi đỏ mặt, trong lòng mắng gia hỏa này gần chết, nàng biết công công tương lai của mình xưa nay tâm tư kín đáo, lo lắng bị hắn nghĩ đến cái gì, vội vàng thi lễ:

- Gặp qua bá phụ.

Tang Hoằng cách không nâng đỡ nàng:

- Hôm nay khí sắc của Đán nhi coi như không tệ.

Lúc này sắc mặt của Trịnh Đán hồng nhuận lộng lẫy hơn ngày bình thường rất nhiều, chắc hẳn là nghĩ đến Thiên nhi được cứu, trong lòng cao hứng.

Trịnh Đán cắn môi, nhưng lại không dám nói cái gì, để tránh bị phát giác sơ hở.

Tổ An không thích lá mặt lá trái với lão hồ ly này, nói thẳng:

- Tang đại nhân, chúng ta không cần lãng phí thời gian, không biết khi nào thì ngươi có thể thả nhạc phụ đại nhân của ta.

Tang Hoằng mỉm cười:

- Tiểu huynh đệ quả nhiên là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, vậy chúng ta đi thẳng vào chính đề, từ khi ngươi bước vào đại môn Tang gia, bên kia đã thả Minh Nguyệt Công rồi.

Hai mắt Tổ An tỏa sáng:

- Tang đại nhân quả nhiên đại lượng, nếu nhạc phụ đã được thả, vậy ta cũng nên cáo từ trở về vấn an hắn.

Nói xong quay người muốn đi.

Tang Hoằng:

- ...

Gia hỏa này làm sao không theo lẽ thường ra bài vậy ah3.

Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +512!

Hắn lạnh giọng nói:

- Từ châu phủ đến Minh Nguyệt Thành lộ trình xa xôi, trên đường không quá thái bình.

Tổ An lập tức quay người:

- Ta chỉ đùa Tang đại nhân một chút mà thôi, nếu đã tới nơi này, sao có thể không đi thăm Tang huynh.

Trịnh Đán hé miệng cười thầm, gia hỏa này thật là một vô lại.

Phải biết nàng từ nhỏ đến lớn được giáo dục chính quy, trước kia ghét nhất chính là loại vô lại này, nhưng sau khi tiếp xúc Tổ An, nàng phát hiện mình dần dần thích loại cảm giác này.

Tang Hoằng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Làm phiền tiểu huynh đệ.

Tổ An đi theo hắn đến một căn phòng ngủ, mới vừa vào cửa liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm.

Tang Thiên nằm trên giường, không còn bộ dáng hăng hái như trước kia, cả người nằm ở trên giường, hình dáng tiều tụy, bởi vì khắp nơi thoa thuốc, nhìn giống như già hơn 10 tuổi.

Tang Hoằng thở dài một hơi:

- Ta dùng hết phương pháp, cũng chỉ có thể kéo lại một hơi, nếu ngươi có thể cứu hắn, trừ thả Minh Nguyệt Công, ta cam đoan sẽ không tiếp tục đối phó Sở gia, đồng thời Tang mỗ nợ ngươi ân tình, ngươi muốn cái gì cứ nói.

Tổ An nghĩ thầm ta muốn con dâu tương lai của ngươi, ngươi có thể đáp ứng không?

Hắn thật vất vả đè xuống xúc động tìm đường chết này, ho nhẹ một tiếng nói:

- Tạm thời chưa nghĩ ra muốn cái gì.

Tang Hoằng mỉm cười:

- Không sao, điều kiện này vĩnh viễn hữu hiệu, chỉ cần ta có thể làm được, thì nhất định sẽ không chối từ.

Tổ An cười như không cười nói:

- Nói đến ta chỉ sợ Tang đại nhân sau khi xong việc lại trở mặt không nhận nợ.

- Cái này dễ dàng.

Tang Hoằng hiển nhiên sớm nghĩ đến hắn sẽ có lo lắng như vậy.

- Ta có thể lập xuống lời thề, chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, ở thế giới này lời thề là có hiệu lực.

Tổ An sững sờ, không nghĩ tới hắn lại dám thề.

Thấy hắn không phản đối, Tang Hoằng liền trịnh trọng thề một lần.

Lúc này Tổ An mới hoàn toàn yên lòng:

- Tang đại nhân cần gì như thế, ta làm sao có thể hoài nghi ngài, ha ha ha.

Tang Hoằng thầm mắng một tiếng, vậy vừa rồi ta thề sao không thấy ngươi ngăn cản?

Thật là một tiểu hồ ly giảo hoạt!

Hắn thầm hừ lạnh, nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc:

- Tiểu huynh đệ, mời.

Tổ An lười để ý, trực tiếp lấy ra một bình chất lỏng màu đỏ ném tới:

- Cầm cho hắn ăn vào, sẽ không có vấn đề gì.

Tiếp nhận bình hồng dược, hô hấp của Tang Hoằng thoáng cái dồn dập, dù sao cái này quan hệ đến tánh mạng của nhi tử.

Hắn ra hiệu cho đại phu ở bên cạnh, đưa bình thuốc cho đối phương.

Đại phu cầm bình thuốc, muốn đổ ra một giọt thử dược tính, Tổ An nói:

- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, thuốc này vô cùng trân quý, nhất định phải uống toàn bộ mới có tác dụng, nếu thiếu một giọt dẫn đến sau cùng không thể chữa khỏi, hắc hắc.

Tay đại phu run rẩy, đâu còn dám thí nghiệm thuốc, vạn nhất cuối cùng không cứu sống công tử, Thái Thú đại nhân trách tội lên đầu mình, vậy thì xong đời.

Tang Hoằng chau mày, hiển nhiên là đang cân nhắc.

Tính cách của hắn đa nghi, cuối cùng hỏi:

- Vừa rồi ta vì để ngươi an tâm, cố ý lập lời thề, không biết ngươi có thể lập xuống lời thề không?

Tổ An cười lạnh:

- Những điều kiện kia của ngươi không có cách nào lập tức thực hiện, đương nhiên cần thề. Của ta lại có thể nhìn thấy hiệu quả lập tức, còn phí hơi làm gì? Nếu không thể chữa khỏi, ngươi lại tìm ta tính sổ không được sao.

Tang Hoằng nghĩ cũng phải, nếu không thể chữa khỏi, mình lập tức lăng trì tên này.

Bình Luận (0)
Comment