Sau đó hắn tự mình cầm bình thuốc, vịn nhi tử lên, đút cho Tang Thiên uống từng chút, ở dưới nguyên khí khống chế tinh chuẩn, không có một giọt lãng phí ra.
Chỉ bất quá hắn không có chú ý tới trong bình chất lỏng màu đỏ ẩn ẩn trộn lẫn vệt xanh biếc cũng chảy vào.
Cho uống thuốc xong, hắn khẩn trương nhìn nhi tử, ngay cả Trịnh Đán cũng nhón chân lên nhìn.
Lúc này trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn, vừa lo lắng Tang Thiên không cách nào khôi phục, Tang Hoằng sẽ giết Tổ An, lại lo lắng Tang Thiên thật khôi phục, hai người thành thân lại nên làm cái gì.
Qua một lát, vẻ hồng nhuận tản ra ở trên mặt Tang Thiên, ngay sau đó khí sắc cả người hắn nhanh chóng chuyển biến.
- Thần dược, quả thực là thần dược.
Đại phu ở bên cạnh trợn mắt hốc mồm.
Tang Hoằng cũng rất kích động, bàn tay run run:
- Thiên nhi, Thiên nhi?
Qua một lát, Tang Thiên sâu kín mở mắt:
- Cha!
Hiển nhiên dù hắn hôn mê nhưng vẫn có ý thức nhất định, chỉ là không cách nào thanh tỉnh được mà thôi.
Hắn hô một tiếng, sau đó cảm giác được mình có thể động, vô ý thức từ trên giường đứng lên, làm đại phu cả kinh đến tròng mắt sắp rơi xuống.
Hắn rõ ràng sinh mệnh chi hỏa của Tang Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt, hiện tại lại không khác người bình thường, trừ hơi chút suy yếu.
Tang Hoằng vội vàng hỏi:
- Đại phu, hiện tại thân thể của Thiên nhi thế nào?
Đại phu vội vàng bắt mạch, sau đó cười nói:
- Chúc mừng Thái Thú đại nhân, công tử đã không có việc gì, tiếp xuống nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hoàn toàn khôi phục.
- Tốt, tốt!
Tang Hoằng cực kỳ kích động, vội vàng nhìn Tổ An nói.
- Đa tạ tiểu huynh đệ!
- Là ngươi?
Tang Thiên nhìn thấy hắn, trong lòng cực kỳ khó chịu.
- Cha ngươi gọi ta tiểu huynh đệ, ngươi nên gọi ta thúc thúc.
Tổ An móc móc lỗ tai, có chút bất mãn nói.
Tang Thiên:
- ...
Tang Hoằng:
- ...
Trịnh Đán:
- ...
Nhìn điểm nộ khí không ngừng cất cao, Tổ An cười sắp nở hoa.
- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì!
Tang Thiên vốn không ưa Tổ An, lúc này bị hắn kích thích, tức giận đến mức muốn nhào tới.
Tổ An thở dài:
- Ngươi nói chuyện với ân nhân cứu mạng như thế sao?
Tang Hoằng vội vàng ngăn cản nói:
- Thiên nhi, không được vô lễ, nhanh cảm tạ Tổ công tử, chính là hắn cứu tính mệnh của ngươi.
Hắn lo lắng về sau thương thế sẽ xuất hiện tai biến xấu, cho nên không dám triệt để đắc tội Tổ An.
Tang Thiên bất mãn:
- Cha!
Tang Hoằng gắt:
- Nghe lời!
Lúc này Tang Thiên mới không tình nguyện chắp tay thi lễ:
- Đa tạ.
Tổ An cố ý đưa lỗ tai tới:
- Cám ơn ta cái gì?
Tang Thiên:
- ...
Sao gia hỏa này hèn mọn như vậy?
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +444!
Tang Hoằng cũng có chút bất mãn:
- Tổ công tử, bây giờ Thiên nhi bệnh nặng mới khỏi, cần phải tĩnh dưỡng, xin đừng kích thích hắn.
Tổ An cũng lo lắng tiếp tục lưu lại nơi này sẽ bị cha con Tang Thiên phẫn nộ xé nát, dứt khoát đứng dậy cáo từ:
- Sự tình nơi này đã không sai biệt lắm, ta đi trước.
Tang Hoằng gật đầu:
- Đán nhi, ngươi tiễn Tổ công tử đi.
Hắn cũng không dám hô đối phương tiểu huynh đệ, miễn cho gia hỏa kia lại được voi đòi tiên.
Trịnh Đán đứng dậy mỉm cười thi lễ:
- Vâng.
- Trịnh tiểu thư xinh đẹp như thế, có mỹ nhân đưa tiễn, ta tự nhiên cầu còn không được.
Tổ An nhìn loạn trên người nàng, đồng thời lại đắc ý nhìn Tang Thiên.
Tang Thiên:
- ...
Sao ánh mắt của gia hỏa này gian như thế, cảm giác như đỉnh đầu mình xanh mơn mởn.
Trịnh Đán bị hắn nhìn đến hãi hùng khiếp vía, sợ bị hai cha con Tang gia nhìn ra sơ hở gì.
Chỉ có Tổ An cầm chắc tâm lý của bọn họ, hắn càng như vậy, hai người kia sẽ càng không hoài nghi, đồng thời lại cống hiến một đợt điểm nộ khí.
Nhìn hai người rời đi, nghĩ đến bộ dáng tuyệt mỹ của Trịnh Đán, hô hấp của Tang Thiên dồn dập, luôn cảm giác vị hôn thê của mình vũ mị kiều diễm hơn trước nhiều.
Hắn nuốt nước miếng, có chút bất mãn nói:
- Cha, sao lại để Đán Đán tiễn gia hỏa kia.
Nghĩ đến vị hôn thê kiều diễm của mình đi tiễn nam nhân, hắn cực kỳ khó chịu.
- Chỉ là để Đán nhi giám thị hắn rời đi, người khác ta không yên lòng.
Tang Hoằng nói.
- Ta có mấy lời muốn hỏi ngươi.
Tang Hoằng khoát tay, tỏ ý đại phu và hạ nhân rời đi, sau đó mới lên tiếng:
- Thiên nhi, ngươi cảm giác thế nào, thân thể có cái gì không thoải mái không.
Tang Thiên lắc đầu:
- Không có, ta cảm thấy gần như khỏi hẳn, cả người mạnh mẽ giống như trâu.
- Vậy thì tốt, xem ra thuốc của tiểu tử kia rất thần kỳ.
Tang Hoằng kinh thán.
Tang Thiên trầm giọng nói:
- Cha, ngài thực buông tha tiểu tử kia và Sở gia sao?
Hiển nhiên trước đó hai người giao dịch hắn cũng nghe được rõ ràng.
Tang Hoằng cười không nói, Tang Thiên lo lắng:
- Cha, số diêm dẫn kia xuất hiện ở trong tay Sở gia, chứng minh đám người thần bí đêm đó hơn phân nửa là do Sở gia phái ra, sở dĩ ta bị thương nặng như vậy, đều là bọn họ tạo thành, nói không chừng đêm đó Tổ An cũng tham dự!
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +444!
Tổ An đang đi ra Tang phủ, nhìn thấy điểm nộ khí tăng cao, nghĩ thầm thật là cứu kẻ vong ân bội nghĩa, liền tìm cơ hội hung hăng bóp mông Trịnh Đán một cái, trong lòng mới thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này trong phòng ngủ của Tang Thiên, Tang Hoằng lắc đầu nói:
- Sự tình đêm đó ta đã cẩn thận điều tra, những người kia không phải người Sở gia, mà rất có thể đến từ Ma giáo.
- Ma giáo!
Tang Thiên sợ hãi cả kinh, hiển nhiên biết sau lưng hai chữ này đại biểu ý nghĩa như thế nào, hắn trầm mặc một lúc lâu mới nói.
- Coi như không phải người Sở gia tự mình làm, nhưng sau khi sự việc xảy ra, diêm dẫn lại xuất hiện ở trong tay Sở gia, chứng minh sự kiện này Sở gia không thoát khỏi quan hệ, hơn phân nửa là song phương sớm có cấu kết.