Nói đến đây hắn không khỏi kích động lên:
- Cha, ngài có thể gán cho bọn hắn thêm tội cấu kết với Ma giáo nha!
- Sự tình liên quan tới Ma giáo không thể coi thường, trước khi chúng ta không có chứng cớ xác thật, thì không nên đả thảo kinh xà.
Tính tình của Tang Hoằng luôn như thế, hoặc là không ra tay, vừa ra tay sẽ lấy mạng đối phương.
Vốn kế hoạch đối phó Sở gia này cực kỳ hoàn mỹ, ai biết đều bị Tổ An đánh bậy đánh bạ hóa giải sạch.
- Nhưng chẳng lẽ lại buông tha bọn hắn sao?
Tang Thiên không cam lòng, lo lắng phụ thân thật hành quân lặng lẽ.
- Phụ thân đừng quên lần này tới đây là mang theo hoàng mệnh, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về khẳng định sẽ bị trách phạt.
Nhìn nhi tử gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Tang Hoằng không khỏi đau đầu, nhi tử này chỗ nào cũng tốt, nhưng quá manh động, nếu có chút lãnh tĩnh cơ trí như muội muội của nó, như vậy mình có thể an tâm dưỡng già rồi.
Lo lắng tâm tình của con quá kích động, ảnh hưởng dưỡng bệnh, hắn vội vàng nói:
- Yên tâm, ta sớm đã an bài xong, sau khi Sở Trung Thiên về sẽ có trò vui để nhìn.
- An bài gì?
Nghe hàm ý trong lời nói của hắn, Tang Thiên không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Tang Hoằng mỉm cười:
- Trước đó ta an bài những ngục tốt kia, ở trong lúc vô tình trò chuyện sự tình Tổ An và Tần Vãn Như quan hệ bất chính, sau khi Sở Trung Thiên nghe được khẳng định sẽ tức đến xanh mặt. Lần này trở về Sở gia, coi như rộng lượng đến đâu, hơn phân nửa cũng sẽ sinh ra hiềm khích với Tổ An.
Hai mắt Tang Thiên tỏa sáng, nhịn không được giơ ngón tay cái lên:
- Cao minh, gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay!
Tang Hoằng vuốt râu:
- Trừ cái đó ra, ta còn chuẩn bị cho bọn họ một phần lễ lớn...
Tang Thiên thật là đầu rạp xuống đất, trước kia hắn không ít lần mắng phụ thân quá sợ đầu sợ đuôi, hiện tại mới hiểu được thời cơ phụ thân xuất thủ chuẩn đến cỡ nào, thủ đoạn tàn nhẫn đến cỡ nào.
Có điều hắn vẫn lo lắng:
- Cha, trước đó ngài lập xuống lời thề sẽ không làm khó Sở gia và Tổ An, lật lọng như vậy có thể bị thiên khiển hay không?
Trên mặt Tang Hoằng lộ ra nụ cười ý vị sâu xa:
- Lời thề nha, luôn có không gian thao tác rất lớn.
Thấy nhi tử không hiểu, Tang Hoằng thầm than một tiếng, nếu nữ nhi ở chỗ này khẳng định sẽ kịp phản ứng, đứa con trai này tư chất vẫn kém chút.
Nhưng đối phương dù sao cũng là con trai duy nhất, hắn chỉ có thể nhẫn nại giải thích:
- Ta lập xuống lời thề chỉ nói là về sau không còn đối phó Sở gia, nhưng những sự tình vừa rồi ta nói kia, tất cả đều làm ở trước khi ta thề, cho nên căn bản không hề vi phạm lời thề.
- Hơn nữa lần này Sở gia nhất định sẽ xong đời, về sau ta xác thực không cần đối phó bọn hắn nữa.
Tang Thiên cười ha ha:
- Phục, lão cha, lần này ta thật phục rồi!
Bỗng nhiên Tang Hoằng nói:
- Vốn cho rằng lần này đối phó Sở gia là sự tình dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới sau cùng sinh ra nhiều sóng gió như vậy, nói đến đều bởi vì Tổ An, gia hỏa này đúng là một nhân tài, sau khi Sở gia diệt, ta rất muốn chiêu hắn đến dưới trướng, nếu như Thiến nhi để ý hắn, chiêu hắn làm rể cũng không phải không được.
Nụ cười trên mặt Tang Thiên nhất thời cứng đờ, lập tức nói:
- Cha, ngươi nói đùa cái gì vậy, lưu manh xuất sinh phố phường kia có tài đức gì làm em rể ta? Muội muội ta là thiên chi kiêu nữ, làm sao có thể nhìn trúng hắn!
Tang Hoằng nhướng mày:
- Ngươi không nên bị cừu hận che đậy hai mắt, phải học được nhìn ưu điểm của địch nhân.
Tang Thiên hừ lạnh:
- Dù sao ta mặc kệ, ta tuyệt đối sẽ không tán đồng muội phu này, muội muội ở kinh thành có bao nhiêu người theo đuổi, cần phải gả cho hắn, còn là người ở rể Sở gia?
Tang Hoằng cười cười:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, việc kia sau này hãy nói, nếu như ta đoán không sai, hắn hơn phân nửa cũng sẽ không đồng ý hiệu lực cho ta.
- Đúng rồi, hôn lễ của ngươi và Trịnh tiểu thư sẽ tổ chức ở hai ngày sao, các loại đồ vật đã chuẩn bị, vốn định làm Xung Hỉ thay ngươi, hiện tại ngươi đã khỏe, hôn lễ này coi như chúc mừng.
Tang Hoằng cảm khái Trịnh Đán thật là cứu tinh của Tang gia, chỉ nói làm Xung Hỉ, còn chưa chính thức bái đường, bệnh của nhi tử đã được chữa tốt.
Nhiều may mắn như vậy, hắn càng hy vọng hôn lễ này sớm được hoàn thành.
Hai mắt Tang Thiên tỏa sáng:
- Tốt!
Trịnh Đán mỹ lệ đoan trang, loại khí chất cổ điển và rụt rè kia để hắn mê muội.
Hắn đã sớm muốn ăn đối phương, nhưng đối phương không cho hắn đụng, để trong lòng hắn ngứa không chịu nổi.
Chỉ cần thành thân, chẳng phải hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó sao?
Nghĩ đến hình ảnh đè nữ nhân ngày bình thường rụt rè trang nhã xuống dưới người vùi dập, hắn liền hưng phấn lên.
Một bên khác, Tổ An trở lại Sở gia báo cáo tình huống đàm phán với Tang Hoằng cho Tần Vãn Như, Tần Vãn Như cũng hưng phấn nói:
- Căn cứ tin tức Nhạc Sơn truyền về, Trung Thiên đã đi ra, không quá hai ngày, hẳn là có thể về nhà.
- Vậy thì sớm chúc mừng phu nhân.
Tổ An cười nói.
- Phu nhân, những ngày này ngài cơ hồ đều không chợp mắt, hiện tại có thể nên yên tâm nghỉ ngơi nha.
Ánh mắt của Tần Vãn Như có chút phức tạp liếc hắn một cái:
- Hết thảy còn phải cảm tạ ngươi, Sơ Nhan không có chọn lầm người.
Đồng thời trong nội tâm nàng cũng kỳ quái, Sơ Nhan có nhãn lực như vậy không kỳ quái, nhưng vì sao nha đầu Tiểu Chiêu kia cũng có thể nhìn ra hắn bất phàm? Thật kỳ quái.
- Đúng rồi, khi nào Sơ Nhan trở về.
Tổ An nhịn không được hỏi, vừa mới nếm được ngon ngọt đã phải ngủ một mình, hắn có chút không quen.