Tần Vãn Như đáp:
- Sự tình bên nàng cũng sắp xong rồi, đại khái chừng một tháng nữa sẽ trở về.
- Còn phải một tháng.
Tổ An buồn bực không thôi, mỗi ngày một mình rất khó ngủ nha.
Từ trong thư phòng đi ra, Tổ An trở lại Thanh Âm Các, hiện tại hắn đã dời tất cả vật dụng đến bên này.
Mễ lão đầu đã chết, hắn không cần ngụy trang nữa, mỗi ngày ngủ ở trên giường của Sở Sơ Nhan sẽ thoải mái hơn.
Người trong phủ cũng không thấy kinh ngạc, lần này hắn thay Sở gia lập công lớn như vậy, lại thêm thực lực của hắn mạnh mẽ, mọi người không ai dám nghi vấn thân phận cô gia của hắn.
Nằm ở trên giường của Sở Sơ Nhan, cầm lấy Ảnh Âm Kính mượn từ trong tay Tần Vãn Như tới, bắt đầu kích hoạt trận pháp.
Rất nhanh bên kia có kết nối, trong gương xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc băng cơ ngọc cốt, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai.
Đợi thấy rõ là Tổ An, Sở Sơ Nhan giật mình, vội vàng hỏi:
- A Tổ, chẳng lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện gì, mẹ ta đâu?
- Không có chuyện gì, hết thảy đều đượcgiải quyết, tấm gương này là ta mượn, lão bà, ta nhớ ngươi.
Tổ An tiến đến trên gương cách không hôn một cái.
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan đỏ lên:
- Ta rất nhanh sẽ trở về, nói đến lần này sự tình trong nhà toàn bộ là nhờ ngươi, cảm ơn!
Hiển nhiên Tần Vãn Như đã thông báo sự tình bên này cho nàng.
- Ai u, giữa vợ chồng nói những thứ này quá khách khí, bất quá…
Lời nói của Tổ An xoay chuyển.
- Bất quá ngươi thật muốn cám ơn ta mà nói, gọi vài tiếng hảo lão công nghe chơi?
- Không muốn ...
Da mặt của Sở Sơ Nhan vốn mỏng, xưng hô xấu hổ như thế nàng không dám gọi, bỗng nhiên ánh mắt nàng ngưng tụ.
- A, bây giờ ngươi đang ở nơi nào?
- Đương nhiên là ở trong phòng của ngươi.
Tổ An đắc ý cầm tấm gương chiếu chiếu bốn phía.
- Thấy không, ta đã chuyển toàn bộ đồ vật tới.
- A!
Khuôn mặt của Sở Sơ Nhan càng đỏ.
- Như vậy chẳng phải là người trong phủ đều biết?
- Đương nhiên!
Tổ An đắc ý nói.
- Ta vì Sở gia lập công, vì Sở gia đổ máu, hiện tại từ trên xuống dưới nhà họ Sở đều tán thành, về sau chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
Sở Sơ Nhan ngượng ngùng xì một miệng:
- Phi, nói giống như gian phu dâm phụ vậy, chúng ta vốn là phu thê quang minh chính đại.
Tổ An cười hắc hắc:
- Trước đó là ai thẹn thùng đến không muốn để người ta biết?
Dung nhan vốn như băng tuyết của Sở Sơ Nhan lúc này đã đỏ đến giống như quả táo:
- Được rồi, Ảnh Âm Kính rất hao phí nguyên thạch, nhanh tắt đi.
- Không tắt, ca có tiền!
- ...
Bị Tổ An cứng rắn quấn lấy, Sở Sơ Nhan rốt cục chịu không được:
- Ngươi có tiền nhưng ta không có nguyên thạch!
Nếu đối phương nói chuyện trọng yếu thì thôi, nhưng chỉ cùng nàng trò chuyện việc nhà, dù Sở gia rất giàu có, nàng cũng cực kì đau lòng.
Thấy Sở Sơ Nhan thật cuống cuồng, Tổ An cười nói:
- Gọi hảo lão công nghe một chút, ta sẽ cúp máy.
- Không hô, ta có thể tự mình cúp máy.
- Ngươi nhẫn tâm không thèm đếm xỉa đến trượng phu của mình sao.
- ...
Cuối cùng Sở Sơ Nhan vẫn gánh không được hắn quấy rầy đòi hỏi, nhỏ giọng hô một câu:
- Được rồi... Hảo lão công.
Tổ An cười đến nở hoa, lại cố ý đưa lỗ tai tới:
- Nói cái gì, thanh âm quá nhỏ nghe không được, lớn tiếng chút.
- Đi chết đi...
Sở Sơ Nhan đỏ bừng cả mặt, chịu không nổi hắn nữa, trực tiếp cúp máy trò chuyện.
Tổ An không còn gì để nói, ở thế giới này trò chuyện trực tiếp lại xa xỉ như vậy, vẫn là thế giới trước sinh hoạt thuận tiện.
Bất quá lực lượng cá nhân ở thế giới kia lại không cường đại như vậy, có được tất có mất a.
Nằm ở trên giường, Tổ An bắt đầu suy nghĩ một ít chuyện kế tiếp.
Phải biết hắn về nhiều ngày như vậy, người khác không biết lai lịch của cao thủ thần bí kia thì thôi, nhưng Vi gia không có khả năng không biết.
Nhưng những ngày này bên kia một mực không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đang tích tụ đại chiêu.
Nói đến trong lòng của hắn còn có chút áy náy, dù sao Vi Hoàn cũng là gia gia nuôi của Vi Tác.
Dù Vi Hoàn không phải chết ở trong tay hắn, nhưng đối phương chết gián tiếp có quan hệ với hắn.
Bất quá để hắn ngoài ý muốn là, trước đó mình đi trường học, trên mặt Vi Tác căn bản nhìn không ra thần sắc bi thương, giống như hoàn toàn không biết phát sinh cái gì.
Có thể là vì thân phận của Vi Hoàn quá bí mật, ngay cả người Vi gia biết hắn đến cũng không nhiều.
Còn có bên Tang Hoằng, mặc dù đối phương đã thề, nhưng hắn luôn cảm thấy lão hồ ly kia không có khả năng bỏ qua như vậy.
Nói cho cùng tăng thực lực của mình lên mới là vương đạo, đáng tiếc Ngũ phẩm không có giác tỉnh lực nguyên tố, đặc biệt là nếu có lực lượng Hỏa hệ, tốc độ tu luyện của mình sẽ đề cao một mảng lớn.
Chỉ dựa vào kiếm điểm nộ khí thăng cấp, thật sự là quá chậm.
Trong các hồng nhan, biết chơi lửa chỉ có Bùi Miên Mạn, nói đến rất lâu đã không có nhìn thấy Đại Mạn Mạn rồi.
Còn có Thu Hồng Lệ, lần trước lại đi Thần Tiên Cư, đáng tiếc vẫn không có bất luận tin tức gì, giống như hư không tiêu thất vậy.
...
Bỗng nhiên hắn có chút chột dạ, hai mắt nhìn bốn phía, trong miệng lẩm bẩm:
- Sơ Nhan lão bà, cũng không phải ta suy nghĩ nữ nhân khác, chủ yếu là ổ chăn của ngươi quá thơm, khống chế không nổi miên man bất định.
...
Hai ngày sau, Sở Trung Thiên rốt cục trở về.
Toàn bộ Sở gia giăng đèn kết hoa, cả nhà trên dưới đều tràn đầy khí tức sung sướng.
Xuống xe ngựa, Sở Trung Thiên gầy gò hơn trước đó mấy phần, tuy lấy thân phận của hắn, trước khi tội danh chưa định, ở trong tù không đến mức bị tra tấn gì, nhưng nhìn ra được, phương diện tinh thần lại bị dày vò không ít.