Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 767 - Chương 767: Khâm Sai Đại Thần (2)

Chương 767: Khâm Sai Đại Thần (2) Chương 767: Khâm Sai Đại Thần (2)

Dù sao lần này sơ ý một chút Sở gia sẽ nhà hủy người vong, hắn thời thời khắc khắc đều lo lắng.

May mắn thê tử và Tổ An hoàn mỹ giải quyết sự kiện này.

Nghĩ đến Tổ An, mí mắt của Sở Trung Thiên giật giật, nhớ tới đêm đó mấy ngục tốt ở bên ngoài uống rượu nghị luận, tuy cách khá xa, nhưng bọn hắn nói chuyện phiếm làm sao có thể thoát được tai mắt của cường giả Bát phẩm.

- Các ngươi có biết không, Sở gia phát sinh nội loạn.

- Nghe nói cô gia kia tên Tổ An thì phải, vậy mà cấu kết với Sở phu nhân, sau đó bị Sở Nhị gia gặp được.

- Không phải nói là cô gia kia có ý đồ bất chính với Sở phu nhân sao?

- Ngươi quá ngây thơ, Sở gia khẳng định đối ngoại nói như vậy. Có nha hoàn nói trước đó hai người đi rất gần, nếu không có Sở phu nhân cho phép, cô gia kia mất trí mới dám có ý đồ bất chính với nàng?

- Huynh đệ ngươi phân tích thật có đạo lý.

- Những thế gia đại tộc này phát sinh sự tình xấu xa gì cũng không kỳ quái.

- Nói đến ta hâm mộ nhất vẫn là Tổ An kia, nghe nói Sở đại tiểu thư là nhân gian tuyệt sắc, bây giờ ngay cả Sở phu nhân xinh đẹp kiều diễm cũng bị hắn chơi, mẫu nữ ăn sạch quả nhiên là diễm phúc sâu.

...

Nếu có người chạy đến bên tai Sở Trung Thiên nói những thứ này, hắn khẳng định là nửa chữ cũng không tin.

Nhưng lúc trước đám ngục tốt uống rượu khoác lác, hơn nữa cách rất xa, là hắn chủ động nghe lén, người đối với mình chủ động biết được tin tức sẽ tin tưởng không nghi ngờ.

Cho nên hắn không thể không dao động, lại thêm năm đó bị thương, để hắn không thể hành sự, sự kiện này một mực là vết thương trong lòng hắn.

Vốn hắn tin tưởng thê tử tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng vừa nghĩ tới thê tử cũng là nữ nhân thành thục, đã nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, khó tránh khỏi cũng sẽ có chút u oán...

Đúng lúc này, Tần Vãn Như rạng rỡ đi ra chào đón:

- Lão gia, ngươi trở về.

Nghe thê tử xưng hô nhu tình, trong lòng Sở Trung Thiên ấm áp, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Bất quá chú ý tới bộ dáng của Tần Vãn Như rạng rỡ, sắc mặt hồng nhuận diễm lệ, trong lòng của hắn không khỏi hơi hồi hộp.

Nhưng Tần Vãn Như lại không biết tâm tư của hắn lúc này, còn cố ý ở cửa chính đốt một chậu than, kéo hắn đi qua:

- Lão gia, nhảy qua chậu than cho hết xúi quẩy.

Sở Trung Thiên hừ lạnh:

- Loại đồ vật mê tín này nàng cũng tin.

Nói xong cũng không có bước qua chậu than, mà trầm mặt đi vào.

Tổ An cũng thuận thế nghênh đón:

- Gặp qua nhạc phụ đại nhân.

- A.

Sở Trung Thiên không mặn không nhạt đáp một tiếng, sau đó trực tiếp vào nhà.

Đến từ Sở Trung Thiên, điểm nộ khí +711!

Nhìn thấy tin tức này, Tổ An không khỏi sững sờ, cái quỷ gì?

Phải biết Sở Trung Thiên một mực là người hiền lành, thời điểm cả Sở gia đều không hữu hảo với hắn, lại chỉ có Sở Trung Thiên thái độ tốt nhất, cơ hồ không nổi giận, chớ nói chi là điểm nộ khí cao như vậy.

- Phụ thân làm sao vậy?

Hôm nay Sở Hoàn Chiêu xin phép nghỉ, cố ý ở nhà nghênh đón phụ thân bình an trở về.

- Không có gì, vẫn là Tiểu Chiêu ngoan nhất.

Nhìn nữ nhi, trên mặt Sở Trung Thiên lộ ra nụ cười, đáng tiếc nữ nhi đã lớn, không thể giống như khi còn bé ôm lên xoay vòng vòng.

Lúc này Tần Vãn Như đi đến bên cạnh Tổ An, nhỏ giọng nói:

- A Tổ, ngươi có cảm thấy lần này nhạc phụ đại nhân của ngươi trở về có chút kỳ quái không?

Tổ An ân một tiếng:

- Xác thực có chút kỳ quái.

Hai người nói chuyện không thể thoát khỏi tai mắt của Sở Trung Thiên, hắn nghĩ tới trước khi mình vào tù, thê tử còn nhìn Tổ An không vừa mắt, kết quả hiện tại hai người thân mật như vậy, chẳng lẽ hai người thật phát sinh sự tình gì?

Đến từ Sở Trung Thiên, điểm nộ khí +110 +110 +110...

Vừa rồi có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ Tổ An không dám coi như không quan trọng, nhất định là đã xảy ra vấn đề.

Đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm Tần Vãn Như đi đến bên cạnh hắn, điểm nộ khí mới nhiều như vậy, không khỏi giật mình, vội vàng truyền âm cho Tần Vãn Như.

Nghe hắn nói, khuôn mặt của Tần Vãn Như đỏ bừng, nguyên lai trượng phu xoắn xuýt chuyện này, khó trách hôm nay hắn biểu hiện khác thường như vậy.

Nàng vội vàng bảo tạm dừng nghi thức hoan nghênh, sau đó kéo Sở Trung Thiên đến thư phòng nói chuyện.

- Hừ, thái độ của ngươi đối với Tổ An thay đổi rất nhiều nha.

Tiến vào thư phòng, Sở Trung Thiên ghen tuông nói.

Tần Vãn Như xì một miệng:

- Ngươi thật là già mà không biết xấu hổ, trong đầu nghĩ cái gì vậy hả, ta kéo ngươi vào chính là vì nói cho ngươi, không phải như ngươi nghĩ!

Sau đó nàng kể sự tình đêm ấy phát sinh cho hắn, tính cách của Sở Trung Thiên vốn ngay ngắn thiện lương, lại cùng thê tử cảm tình thâm hậu, rất nhanh thì nghi ngờ diệt hết.

...

Đợi hai người ra ngoài lần nữa đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, Sở Trung Thiên còn cố ý xin lỗi Tổ An:

- A Tổ, những ngày này vất vả ngươi rồi.

Tổ An cười hắc hắc:

- Nhạc phụ đại nhân không trách ta là vui rồi.

Sở Trung Thiên đỏ mặt:

- Đều là ta nhất thời hồ đồ, hiện tại hồi tưởng lại, cái kia hẳn là quỷ kế của Tang Hoằng, người này quả nhiên xảo trá, để người ta bất tri bất giác trúng chiêu.

Hắn cũng không phải người ngu, sau khi hồi tưởng lại, liền thấy được rất nhiều điểm đáng ngờ.

Sở Hoàn Chiêu không hiểu ra sao:

- Mọi người nói cái gì vậy.

- Không có gì!

Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như trăm miệng một lời nói.

- Kỳ quái.

Sở Hoàn Chiêu lẩm bẩm, có điều rất nhanh thì chuyển di lực chú ý.

- Phụ thân, mọi người cố ý chuẩn bị nghi thức hoan nghênh cho ngươi, mau tới đi.

Bình Luận (0)
Comment