Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ Sở gia đều đắm chìm ở trong sung sướng.
Chỉ bất quá thời gian vui vẻ rất ngắn ngủi, hôm nay bỗng nhiên có một đội kỵ binh mặc khôi giáp màu vàng trực tiếp xâm nhập Sở gia.
- Khâm sai đại nhân đến!
Người toàn thành đều đang nghị luận sự kiện này, dù sao một đống lớn kỵ sĩ như vậy vào thành, chiến trận quá lớn rồi.
Phải biết ở thế giới này, màu vàng trên cơ bản thành màu sắc chuyên dụng của hoàng đế.
Cho nên toàn bộ Minh Nguyệt Thành cơ bản không có mấy người gặp qua chi đội ngũ này, nhưng không trở ngại bọn họ nghĩ đến đây là cấm vệ quân của hoàng đế!
- Tình huống như thế nào? Sao quân đội ở Hoàng Thành lại xuất hiện ở Minh Nguyệt Thành?
- Chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì?
- Nhìn phương hướng bọn hắn đi tựa hồ là Sở gia.
- Mấy ngày này Minh Nguyệt Công gặp quá nhiều tai nạn.
...
Thời điểm người trong thành nghị luận ầm ĩ, Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như càng nơm nớp lo sợ, bọn họ nghe được tin tức khâm sai đại nhân đến, có thể nói là không hiểu ra sao.
Bất quá bọn hắn không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đi ra nghênh đón.
Trong đại viện Sở gia, hai hàng võ sĩ chỉnh chỉnh tề tề đứng đấy, một trung niên dù bận vẫn ung dung ngồi trong sân, hạ nhân Sở gia sớm đã chuẩn bị bàn ghế và trái cây.
Hắn nhàn nhã ăn nho phun hạt, người Sở gia lại thở mạnh cũng không dám.
Dù sao hình ảnh đối diện thực có chút doạ người.
Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như nghe tin vội vàng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, hai người liếc nhau, đều ý thức được đối phương kẻ đến không thiện.
Sở Trung Thiên ho nhẹ một tiếng, tiến lên phia trước thi lễ nói:
- Gặp qua Liễu tướng quân, không biết ngọn gió nào thổi tướng quân đến nơi này?
Trung niên trước mắt này tên Liễu Diệu, chính là Vệ tướng quân của triều đình, chưởng quản Cấm Vệ Quân ở kinh thành, đồng thời cũng là cường giả Cửu phẩm đỉnh phong.
Mặt khác hắn còn có thân phận tôn quý, chính là thúc thúc của đương kim Hoàng hậu!
Cho nên bề ngoài hắn nhìn giống như trung niên, trên thực tế tuổi tác đã không nhỏ.
Nhìn thấy Sở Trung Thiên hành lễ, Liễu Diệu chậm rãi nuốt một quả nho vào, nhai nhai sau đó tùy ý phun hạt đến dưới chân Sở Trung Thiên.
Tần Vãn Như giận dữ, đây quả thực là khinh người quá đáng!
Sở Trung Thiên âm thầm kéo tay nàng, nhắc nhở không nên vọng động.
Liễu Diệu lên tiếng:
- Không nghĩ tới năm đó ở kinh thành bất quá chỉ có duyên gặp mặt một lần, Minh Nguyệt Công còn nhớ tên của ta.
Sở Trung Thiên mỉm cười:
- Phong thái của Liễu tướng quân, muốn quên cũng khó.
Liễu Diệu cười ha ha:
- Thế nhân đều nói Minh Nguyệt Công trung hậu thành thật, nhưng ta nhìn ngươi cũng rất xảo quyệt nha.
Đồng thời tầm mắt liếc nhìn Tần Vãn Như, nghĩ thầm truyền ngôn quả nhiên không sai, phu nhân của Minh Nguyệt Công quả nhiên là vưu vật, nở nang thướt tha, diễm lệ vũ mị.
Cảm nhận được ánh mắt xâm lược của hắn, Tần Vãn Như nhướng mày, trong lòng thầm giận, chỉ bất quá nhìn những thị vệ hoàng cung kia, lại nghĩ tới thân phận của hắn, chỉ có thể cố nén nói:
- Không biết Liễu đại nhân gióng trống khua chiêng đến Sở phủ như vậy là vì chuyện gì?
- Sở phu nhân không nói ta xém chút quên.
Liễu Diệu vỗ đầu, bỗng nhiên thu hồi nụ cười.
- Có người tố cáo, nói những năm này Diêm Dẫn Ti ở quận Lâm Xuyên có thâm hụt rất lớn, đều bị Sở gia các ngươi dùng để thu mua hối lộ quan viên các cấp của triều đình.
Trong lòng Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như lộp bộp, sớm đã lạnh cả người, nhiều năm qua che giấu cuối cùng vẫn bại lộ.
Bất quá bọn hắn không có khả năng chỉ dựa vào một câu thì nhận tội, huống chi tiền này vốn không phải Sở gia bọn họ tham ô.
Sở Trung Thiên nói:
- Sở gia chúng ta gia phong thanh chính liêm minh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, không biết Liễu đại nhân có chứng cứ không?
Liễu Diệu cười cười:
- Minh Nguyệt Công, hoàng thượng đã phái ta đến, tự nhiên là nắm giữ chứng cứ nhất định, không phải một câu của ngươi là có thể phủi sạch.
Tần Vãn Như mở miệng:
- Xin hỏi Liễu đại nhân, vừa rồi ngươi nói có người tố cáo, không biết là người nào? Có phải chỉ giả dối không có thật hay không?
- Chẳng lẽ Sở phu nhân muốn nói ta oan uổng ngươi, hay nói hoàng thượng có ý vu hãm ngươi?
Liễu Diệu cười lạnh.
Tần Vãn Như trầm giọng nói:
- Ta tự nhiên không phải ý tứ này, chỉ bất quá Sở gia ở Minh Nguyệt Thành mấy trăm năm, khó đảm bảo không đắc tội ai, nói không chừng là những người này vu oan hãm hại.
- Thôi được rồi, bản tướng quân sẽ để ngươi hết hy vọng.
Nếu là Sở Trung Thiên nói những thứ này, Liễu Diệu sẽ không thèm để ý, nhưng Sở phu nhân thành thục xinh đẹp nói, cũng nên nể tình một chút nha.
Hắn vẫy tay:
- Vào đi.
Rất nhanh, một bóng người sợ hãi rụt rè đi tới, khuôn mặt vốn anh tuấn, lúc này sớm đã không còn tướng mạo đường đường như trước, ánh mắt không ngừng né tránh, cho thấy nội tâm bất an đến cỡ nào.
- Hồng Tinh Ứng!
Lúc này người Sở gia đều nhận ra hắn, ai còn không rõ xảy ra chuyện gì, từng người chửi ầm lên.
Lần trước Tổ An bình định Sở Thiết Sinh, Hồng Trung, sau khi sự việc xảy ra phái người đi bắt hắn, hắn sớm đã người đi nhà trống, không nghĩ tới nhanh như vậy lại trở về.
Bị người chửi, trong mắt Hồng Tinh Ứng cũng hiện lên lửa giận:
- Mắng đủ chưa, tất cả im miệng cho ta, các ngươi có sống qua được ngày mai hay không còn khó nói lắm!
Mọi người càng phẫn nộ, bất quá trong lòng lại kinh nghi bất định, nhìn binh lính dưới trướng Liễu Diệu vũ trang đầy đủ, cả đám đều nơm nớp lo sợ.
Tần Vãn Như thì căm tức nhìn Hồng Tinh Ứng:
- Chúng ta tự hỏi Sở gia không xử bạc với ngươi, vì sao phụ tử các ngươi liên tiếp phản bội chúng ta?