Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 770 - Chương 770: Đánh Vỡ

Chương 770: Đánh vỡ Chương 770: Đánh vỡ

Nàng đại khái nói thân phận thực lực của Liễu Diệu, còn có ý nghĩa của đám kỵ binh kia một lần.

Tổ An nghe mà sắc mặt thay đổi mấy lần, bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, cái này nhất định là âm mưu của Tang Hoằng!

Khương La Phu nói tiếp:

- Hiện tại bọn hắn đang lùng bắt người Sở gia, chắc hẳn không bao lâu sẽ tra tới nơi này, cho nên ngươi tránh trước, mặt khác mang theo Sở nhị tiểu thư đi.

- Tốt, đa tạ hiệu trưởng!

Tổ An trịnh trọng nói.

- Đừng khách khí, chúng ta cũng coi như bằng hữu, huống chi Sở gia một mực quan hệ không tệ với học viện, tuy câu nệ ở lập trường, nhiều khi ta không có cách nào trực tiếp đứng ra giúp đỡ, nhưng sự tình đủ khả năng vẫn không có vấn đề.

Khương La Phu nói.

- Đúng rồi, bây giờ ngươi có địa phương ẩn thân không?

Tổ An có chút do dự:

- Chỉ sợ phải tạm thời ẩn thân ở trong Long Ẩn Sơn.

Chỗ của Cự Kình Bang không tệ, đủ để ẩn nấp, hoặc là động huyệt của Hồng Long cũng không tệ, chỉ bất quá trốn vào thâm sơn, chỉ sợ không thể kịp thời chú ý biến hóa trong thành...

Khương La Phu nói:

- Trên núi rất không tiện, không bằng tiếp tục lưu lại túc xá của giáo viên đi.

Tổ An do dự:

- Như vậy chẳng phải sẽ mang đến phiền phức cho học viện sao?

- Yên tâm, địa vị của học viện siêu nhiên, dù Liễu Diệu là Vệ tướng quân cũng không dám tự tiện xông vào.

Khương La Phu nói.

- Đương nhiên, ngươi và Tiểu Chiêu không thể tùy ý ra ngoài đi lại để người mượn cớ, bằng không ta cũng rất khó lấp liếm cho qua.

- Vậy đa tạ mỹ nhân hiệu trưởng.

Tổ An cũng không già mồm chối từ, hiện tại hắn xác thực cần một chỗ ẩn thân an toàn, nếu chỉ một mình hắn thì thôi, quan trọng là còn có Sở Hoàn Chiêu.

Hắn đi Huyền tự ban gọi Sở Hoàn Chiêu ra, nghe nói Sở gia xảy ra chuyện, nàng bị dọa đến hoa dung thất sắc, nói cái gì cũng muốn về xem.

- Tiểu Chiêu đừng xúc động, hiện tại tất cả người Sở gia đều bị bắt, ngươi trở về không có ý nghĩa.

Tổ An trầm giọng nói.

- Nhưng chúng ta một mình sống tạm bợ sao? Ta tình nguyện cùng phụ mẫu đối mặt nguy cơ.

Sở Hoàn Chiêu ngửa đầu nói.

Tổ An sững sờ, không ngờ cô nàng này bình thường không tim không phổi, nhưng trong xương lại cương nghị như vậy:

- Trước đừng gấp, ta đi ra ngoài một chuyến, nghĩ chút biện pháp.

Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới chuyển buồn làm vui, ôm lấy tay hắn lay động:

- Tỷ phu có bản lĩnh lớn nhất, ngươi xuất mã khẳng định không có vấn đề.

Tổ An cười khổ, cũng không biết cô gái nhỏ này lấy đâu ra lòng tin, phải biết hắn cũng không có cơ sở gì a.

Dàn xếp nàng ở trong túc xá, căn dặn nàng vài sự tình, sau đó Tổ An nhanh chóng đi đến Thiên tự ban, hắn muốn tìm Trịnh Đán, sự tình lần này khẳng định là Tang Hoằng làm ra, hắn muốn xác định đối phương đến cùng có biết hay không.

Ai biết đến Thiên tự ban lại không có bóng dáng của Trịnh Đán, ngược lại nghe được vô số lời châm chọc.

Ngô Tình thanh âm chói tai nhất:

- Ta nói Tổ lão sư, ngươi không thể thấy Trịnh tiểu thư xinh đẹp, thì thường xuyên mượn cớ tìm nàng, như vậy sẽ ảnh hưởng danh tiếng của người ta.

Phan Long Phó Phượng ào ào phụ họa:

- Không sai không sai, ngươi là người có gia đình, phải giữ phu đạo một chút.

- Ngày mai Trịnh tiểu thư sẽ thành thân, lúc này ngươi đi tìm nàng là cái tâm thái gì.

...

Lúc này Tổ An mới nhớ từ vài ngày trước Trịnh Đán đã không đến học viện, lúc này cũng không có thì giờ nói lý với những gia hỏa này, vội vàng chạy ra ngoài.

Hắn tận lực vòng vo ở trước cửa học viện, giả vờ đã rời đi, như vậy về sau Khương La Phu sẽ có lý do để nói.

Một đường đi đến ngoài cửa Trịnh gia, lại thấy cả nhà họ Trịnh giăng đèn kết hoa, chữ hỉ đỏ thẫm hiện tại rơi vào trong mắt nhìn cực kỳ chướng mắt.

Hắn hừ lạnh, trực tiếp đi đến cửa lớn.

Biết được ý đồ đến của hắn, người gác cổng cản lại:

- Ngày mai Đại tiểu thư phải thành thân, thời điểm này không gặp ngoại nam.

Tổ An mặt trầm như nước:

- Lần trước ta đã tới, ngươi hẳn còn nhớ, ngươi nói với nàng ta tìm nàng, bảo nàng đi ra gặp ta.

- Cái này...

Người kia xác thực còn nhớ, người này quả thật quan hệ không cạn với tiểu thư nhà mình.

Tổ An trực tiếp nhét một thỏi bạc vào trong tay hắn, người gác cổng kia nhất thời vui vẻ nở hoa:

- Công tử chờ chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo cho ngươi.

Rất nhanh thì có người mời hắn vào, nhìn nữ nhân quen thuộc, trong lúc nhất thời Tổ An có chút hoảng hốt.

- A Tổ, sao ngươi lại tới.

Trịnh Đán cho lui nha hoàn, có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

Bây giờ Trịnh Đán mặc áo cưới màu đỏ tươi, hiển nhiên là đang thử y phục.

Ở dưới áo cưới xinh đẹp làm nổi bật, cả người nàng diễm như mai đào, sáng rực rỡ tuyệt luân, chỉ bất quá mí mắt có chút đỏ, hiển nhiên trước đây không lâu vừa khóc qua.

- Hôm nay ngươi rất xinh đẹp.

Dù mang theo nộ khí đi đến, nhưng trong mắt Tổ An vẫn lóe lên một tia kinh diễm.

Trịnh Đán nhếch miệng, mí mắt đỏ bừng:

- Ta có chút hối hận, ngươi dẫn ta bỏ trốn đi.

Tổ An thở dài:

- Chỉ sợ đi không được.

- Làm sao vậy?

Chú ý tới thần sắc của hắn không đúng, Trịnh Đán vội vàng hỏi.

Lúc này Tổ An mới nói sự tình phát sinh ở Sở gia một lần, sau cùng liếc nhìn nàng:

- Tang Hoằng gạt ta, ngươi đến cùng có tham dự vào hay không?

Bờ môi của Trịnh Đán sắp bị cắn chảy ra máu:

- Nếu ngươi không tin, hiện tại ta dẫn ngươi đi Tang gia đối chất!

Nói xong kéo hắn đi ra ngoài.

Lúc này Trịnh gia gia chủ Trịnh Ngọc Đường cản ở cửa ra vào:

- Đán nhi, ngươi muốn làm gì?

Khi nói ánh mắt rơi vài tay hai người, mi nhăn lại.

Bình Luận (0)
Comment