- Cha, ta có việc phải đi Tang gia một chuyến.
Trịnh Đán trầm giọng nói.
- Hồ nháo!
Trịnh Ngọc Đường nhất thời nổi giận.
- Ngày mai ngươi phải thành thân với Tang Thiên, nào có đạo lý ở thời điểm này đi nhà chồng.
- Ta mặc kệ, hôm nay nhất định phải đi Tang gia một chuyến!
Trịnh Đán cắn răng nói.
- Không được, hôm nay ngươi không thể đi! Đán nhi, ngươi từ nhỏ luôn rất nghe lời, hôm nay là làm sao vậy.
Trịnh Ngọc Đường nhìn về phía Tổ An.
- Chẳng lẽ là gia hỏa này mê hoặc ngươi?
Trước đó chỉ biết nữ nhi tận lực đến gần đối phương là muốn lấy lại giấy nợ 750 vạn, sao nhìn tình huống giống như đùa thành thật vậy.
Gia hỏa khốn kiếp này, chuyên môn chọn thiên kim của đại gia tộc ra tay?
Đến từ Trịnh Ngọc Đường, điểm nộ khí +432!
- Không có quan hệ gì tới hắn...
Trịnh Đán vội vàng giải thích.
Tổ An ngắt lời:
- Được rồi, ta tin tưởng Trịnh tiểu thư, tại hạ còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy các ngươi.
Nói xong vội vàng rời đi.
Trịnh Đán muốn đuổi theo, lại bị phụ thân ngăn cản, sắc mặt âm trầm nói:
- Đán nhi, có phải ngươi nên nói cho ta biết chuyện đến cùng là như thế nào hay không?
Sau khi ra Trịnh gia, hắn cũng triệt để tỉnh táo lại, hiện tại đi tìm Tang Hoằng đối chất cũng không có ý nghĩa, nói không chừng còn tự chui đầu vào lưới, việc cấp bách là nghĩ biện pháp giải cứu Sở gia.
Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, vội vàng lấy Ảnh Âm Kính liên lạc Sở Sơ Nhan.
...
Cũng không lâu lắm, Ảnh Âm Kính được kết nối, trong gương xuất hiện bóng người của Sở Sơ Nhan, dung mạo của nàng vẫn tuyệt mỹ như vậy, chỉ bất quá lúc này trên mặt có chút bất đắc dĩ:
- A Tổ, ta thật không có nhiều nguyên thạch như vậy để nói chuyện phiếm. Như vậy đi, sau khi ta trở về, ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được? Tất cả chìu theo ý ngươi.
Thấy được bộ dáng xấu hổ của nàng, trong lòng Tổ An không khỏi rung động, bất quá vẫn nghĩ đến chính sự, vội vàng nói:
- Lần này tìm ngươi thật có việc gấp, Sở gia xảy ra chuyện...
Sau đó vội vàng nói sự tình phát sinh.
Sở Sơ Nhan nghe mà sắc mặt thay đổi mấy lần:
- Lại là Vệ tướng quân Liễu Diệu... Hắn là lực lượng trung kiên của Hoàng hậu nhất mạch, xem ra Hoàng hậu dự định thu lưới.
- Bây giờ nên làm gì, cả Sở gia đều bị khống chế, Tiểu Chiêu thì được ta dàn xếp ở học viện, nhưng ta cũng không có biện pháp gì tốt.
Tổ An đau đầu, lần trước có thể làm là nhờ Mễ lão đầu và Vi Hoàn, hoàn toàn chỉ là cơ duyên xảo hợp.
Nghiêm chỉnh mà nói, Mễ lão đầu và Vi Hoàn đều không phải hắn giải quyết, Vi Hoàn là bị Mễ lão đầu giết chết, mình đối mặt Mễ lão đầu hấp hối, dùng hết át chủ bài và thủ đoạn vẫn bị hắn thành công áp chế, nếu không phải hắn đoạt xá xảy ra vấn đề, chỉ sợ mình đã không còn ở trên đời này.
Cho nên lần này đối mặt cao thủ Cửu phẩm đỉnh phong, lại thêm một đống lớn cấm quân như lang như hổ, ở trước mặt thực lực chênh lệch tuyệt đối, hắn cũng không phải Thần, sao có thể nghĩ được biện pháp gì.
- Yên tâm, Sở gia sừng sững mấy trăm năm, không có dễ dàng sụp đổ như vậy.
Sở Sơ Nhan nói.
Tổ An:
- ...
- Lão bà ngươi ở đâu ra tự tin, nói thật lần này ta không coi trọng các ngươi nha.
Sở Sơ Nhan nói:
- Lần này Liễu Diệu mang bao nhiêu người đến?
- Con số cụ thể ta không rõ ràng, bất quá đại khái hẳn là vài trăm.
Tổ An đáp.
- Vậy còn tốt.
Sở Sơ Nhan buông lỏng một hơi.
Tổ An:
- ...
Một Vệ tướng quân Cửu phẩm đỉnh phong, lại thêm mấy trăm cao thủ cấm quân, sao ở trong miệng nàng tựa hồ không tính là gì thế nhỉ?
Sở Sơ Nhan lại hỏi:
- Đúng rồi, Nhạc Sơn đâu?
- Nghe nói hình như Nhạc Sơn cũng bị bắt.
Tổ An đáp, trong lòng oán thầm không thôi, Nhạc Sơn chỉ là Ngũ phẩm, coi như không bị bắt thì có tác dụng gì.
Sở Sơ Nhan nói tiếp:
- Vậy chỉ sợ phải làm phiền ngươi mạo hiểm về Sở gia một chuyến, lặng lẽ tiếp xúc mẫu thân, từ trong tay nàng lấy binh phù, điều Hồng Bào Quân vào thành.
Trước đó Sở Trung Thiên xảy ra chuyện, trước khi đi đã giao binh phù cho Tần Vãn Như bảo quản.
Tổ An tự nhiên biết điều binh cần binh phù, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn, bất quá lúc này hắn giật mình chuyện khác:
- Lão bà ngươi muốn làm gì? Đây là muốn công nhiên tạo phản sao?
Thân là người của thế giới văn minh, có rất nhiều sự kiện lịch sử tham khảo, ở thời kỳ vương triều đã nhất thống đi tạo phản, kia chính là ngại mạng quá dài.
Huống chi trên thế giới này, cường giả mạnh nhất là hoàng đế của Đại Chu triều, hơn nữa quan viên các cấp cũng dựa theo tu vi bổ nhiệm, mà Sở gia, tu vi cao nhất mới Bát phẩm, như vậy còn đánh cái rắm.
Sở Sơ Nhan mỉm cười:
- Sở gia chúng ta ở trước khi Đại Chu vương triều lập quốc đã tồn tại, tay nắm muối sắt, có thể sừng sững gần ngàn năm không ngã, ngươi cho rằng dựa vào là vũ lực cá nhân?
- Không phải vậy thì là cái gì?
Tổ An nháy mắt, nói đến hắn cũng kỳ quái, từ khi mình vào Sở gia, phát hiện Sở gia như mì vắt, thế lực nào cũng có thể bóp mấy cái.
- Đương nhiên là dựa vào Hồng Bào Quân đời đời truyền thừa!
Trong mắt Sở Sơ Nhan xuất hiện vẻ cuồng nhiệt.
- Chỉ cần Hồng Bào Quân còn, Sở gia chúng ta sẽ còn! Những năm này Sở gia chúng ta quá mức giấu tài, để thế nhân thật nghĩ Sở gia chúng ta người người có thể lấn!
Tổ An nhịn không được nói:
- Nhưng Hồng Bào Quân lợi hại hơn nữa, nhân số cũng có hạn, lại thêm xung đột với cấm quân chính là công nhiên tạo phản, hoàng đế mạnh như vậy, vẫn không nhìn thấy tương lai của Sở gia nha.
Sở Sơ Nhan không khỏi mỉm cười:
- Không nghĩ tới gan lớn như ngươi cũng có thời điểm chột dạ.