Tổ An hừ lạnh:
- Nếu ngươi thật quyết tâm muốn tạo phản, ta phất cờ theo ngươi, người ta đi ăn xin cũng có thể thành công tạo phản lên làm hoàng đế, ta có nhiều tiền như vậy còn không được sao, tương lai ta làm Hoàng Đế, ngươi làm Hoàng hậu!
Sở Sơ Nhan giật mình:
- Lời như vậy đừng có nói lung tung, bằng không để quan phủ nghe được sẽ rất phiền phức. Ta bảo ngươi triệu tập Hồng Bào Quân đến, cũng không phải muốn quyết đấu sinh tử với cấm quân, chủ yếu là vì bày ra lực lượng, uy hiếp Liễu Diệu đừng làm loạn.
- Uy hiếp?
Tổ An không rõ.
- Không sai.
Sở Sơ Nhan giải thích.
- Hoàng đế làm bất cứ chuyện gì, đều phải xem danh chính ngôn thuận, không thể chỉ bằng tâm ý làm việc. Bằng không hắn mạnh như vậy, thật muốn diệt Sở gia chúng ta sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng làm như vậy, rất dễ dàng dao động căn cơ thống trị, dù sao có ví dụ của chúng ta ở phía trước, đến thời điểm người người cảm thấy bất an, hoàng vị của hắn cũng ngồi không yên.
Tổ An gật đầu, khó trách trước đó phái Tang Hoằng đến, lại sử dụng Viên gia từ binh khí ra tay, lại từ Trịnh gia chơi muối lậu, dùng vấn đề diêm dẫn khống chế Sở Thiết Sinh, sau cùng còn xúi giục Hồng Trung và Sở Thiết Sinh, mặc cho ai cũng tìm không ra sai lầm, nhưng kết quả vẫn thất bại.
Hắn không thể không cảm thán làm hoàng đế như vậy quá biệt khuất, rõ ràng là đệ nhất thiên hạ, kết quả vẫn không thể tùy tâm sở dục.
- Cho nên mang Hồng Bào Quân tới là uy hiếp Liễu Diệu, bức hắn không thể không tuân theo quy củ, phòng ngừa hắn dùng một số thủ đoạn vu oan giá hoạ, đồng thời tránh cho hắn vô lễ với cha mẹ ta.
Sở Sơ Nhan nói tiếp.
- Còn có bày ra thực lực cho thế lực khắp nơi, chứng minh giá trị của Sở gia, các thế lực khác cũng sẽ có hành động.
Tổ An nghe mà trợn mắt hốc mồm:
- Ta đột nhiên cảm giác cưới ngươi làm lão bà là sai lầm.
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan trắng nhợt:
- Ngươi có ý gì?
Tổ An cảm khái nói:
- Lão bà quá thông minh, làm lão công tương lai ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ không tiện nha.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233!
- Đùa một chút mà thôi, ha ha ha.
Tổ An chột dạ nói sang chuyện khác.
- Ta còn có chút không hiểu, coi như Hồng Bào Quân đến chấn nhiếp, nhưng chỉ cần Liễu Diệu tra tìm vẫn có thể tra ra, dù sao Diêm Dẫn Ti thâm hụt y nguyên tồn tại.
- Không sao, chỉ cần trì hoãn thời gian là được.
Sở Sơ Nhan đáp.
- Trì hoãn thời gian?
Tổ An sững sờ.
Sở Sơ Nhan cười thần bí:
- Không bao lâu ngươi sẽ biết.
Sau khi tắt Ảnh Âm Kính, Tổ An vẫn nghi hoặc, nhưng hắn biết tính tình của Sở Sơ Nhan tuyệt đối sẽ không nói lời vô nghĩa, chỉ có thể đè nghi vấn xuống, đi Sở gia tìm Sở phu nhân lại nói.
Đi vào phụ cận Sở gia, phát hiện xung quanh đã sớm bị cấm quân giới nghiêm, bất quá cái này không làm khó được hắn.
Một là hắn rất quen địa hình Sở gia, thứ hai hiện tại hắn cũng là Ngũ phẩm lại thêm Minh Kính Phi Đài, muốn đột phá phòng tuyến cũng không phải sự tình khó khăn gì.
Chỉ cần không xui xẻo đụng tới Cửu phẩm Vệ tướng quân là được.
Hắn một đường tiềm hành, đi vào trong hậu hoa viên, lúc trước hắn cũng là ở chỗ này bị Kiều Tuyết Doanh đá xuống nước, sau đó lại bị nàng kéo xuống.
Nghĩ đến Kiều Tuyết Doanh, hắn có chút phân thần, lúc này mới phát hiện trong lương đình có hai người đang nói chuyện phiếm.
Vừa vặn lúc này có một người ngẩng đầu lên, xa xa cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Thân hình hai người đều cứng đờ, sau đó đối phương cao giọng quát:
- Tổ An, kia chính là Tổ An!
- Hồng Tinh Ứng chó chết!
Tổ An thầm mắng một tiếng, co cẳng bỏ chạy.
Lúc này một bóng người từ trong đình nghỉ mát bắn ra, tốc độ không biết nhanh hơn hắn gấp bao nhiêu lần.
Bây giờ toàn bộ Sở gia là địch nhân, lại có tốc độ nhanh như vậy, chắc hẳn chính là Cửu phẩm Vệ tướng quân rồi.
Tổ An hận không thể tát mình một cái, kiếp trước xem nhiều điện ảnh như vậy, còn không rõ cái giá khi lập Flag!
Hắn hận không thể sinh thêm hai cái đùi, đáng tiếc đã muộn, tốc độ của đối phương quá nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt đã đến phía sau hắn.
Liễu Diệu đang lo chưa bắt được Tổ An và Sở nhị tiểu thư, nhìn thấy hắn sao có thể buông tha, tay nhanh chóng trảo một cái.
Nhìn bàn tay như ẩn như hiện trong không khí xung quanh, Tổ An có thể cảm giác được hô hấp khó khăn, đó là do không khí bị đè ép.
- Móa, ngươi là Như Lai sao!
Hắn thầm mắng một tiếng, mình cũng không muốn làm Tôn Hầu Tử nha.
Hắn không dám lưu lực, trực tiếp triệu hồi ra Đại Phong bỏ chạy lên cao.
Bốn phương tám hướng đều bị phong kín, hắn chỉ có thể từ lỗ thủng duy nhất kia chạy.
Thời điểm sắp hạ xuống, hắn lại triệu hồi ra Đại Phong, thuấn di mấy chục trượng.
Liễu Diệu trợn cả mắt, căn cứ tình báo, Tổ An chỉ tầm Tứ phẩm, cụ thể là Tam phẩm Tứ phẩm hay Ngũ phẩm hắn đều không hề để ý, dù sao với hắn mà nói, đều không có ý nghĩa quá lớn.
Ai biết đối phương có thể bay lên trời!
Chẳng lẽ hắn là Cửu phẩm?
Dù cảm thấy rất hoang đường, nhưng tất cả đều ở trước mắt, để hắn không dám khinh thường, vội vàng phóng lên trời đuổi theo.
Rất nhanh Tổ An không thể không rơi xuống, dù sao Đại Phong cũng không thể liên tục sử dụng.
Nhìn ra tung ảnh của đối phương, Liễu Diệu buông lỏng một hơi, nguyên lai không phải Cửu phẩm.
Đồng thời cười thầm mình chuyện bé xé ra to, trong thiên hạ làm sao có Cửu phẩm trẻ như vậy.
Hắn cũng lười chơi trốn tìm, trực tiếp tìm cơ hội đánh ra một chưởng, dự định trước phế bỏ hắn lại chậm rãi thẩm vấn, dù sao chỉ là một người ở rể, cũng không tính là nhân vật trọng yếu gì, tàn tật cũng không ai dám nói.