Tổ An vừa dừng lại liền nghe được phía sau truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, hắn vội vàng né tránh, đáng tiếc vẫn trễ một bước.
Phía sau lưng như bị xe hơi đụng trúng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng lệch vị, cả người muốn tan ra thành từng mảnh.
Cảm giác được trước mắt biến thành màu đen, hắn biết thời điểm này không thể ngất, vội vàng cắn chót lưỡi, giữ vững tinh thần thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, hóa ra ba tàn ảnh bỏ chạy.
Liễu Diệu ngẩn người, vừa rồi một chưởng kia của mình, cho dù là cao thủ Lục phẩm cũng hơn phân nửa nằm xuống, đối phương lại còn có thể chạy?
Đây là quái thai gì?
Hơn nữa trong nháy mắt đối phương phân ra ba bóng người, để hắn căn bản không biết truy bên nào, cơ hồ là trong chớp mắt, đối phương đã biến mất tung ảnh.
Sắc mặt của Liễu Diệu có chút khó coi, đứng ở trên ngọn cây truyền lệnh:
- Các ngươi ở phụ cận điều tra một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng, bản thân bị trọng thương, hắn chạy không xa! Bên này, bên này, còn có bên kia, ba phương hướng đều đi điều tra!
Lại nói Tổ An cũng không có trốn ra bên ngoài, mà lượn quanh một vòng lại trở về Sở phủ, bởi vì có câu địa phương nguy hiểm nhất ngược lại chính là chỗ an toàn nhất, hiện tại những binh lính kia đi ra ngoài lùng bắt hắn, lưu ở trong phủ sẽ càng an toàn.
Vừa rồi Liễu Diệu nói hắn cũng nghe được, lập tức cởi áo khoác lộn trái, áo khoác trong nháy mắt thành màu xanh.
Hắn không rõ ràng trong phủ còn có người biết hắn hay không, suy nghĩ một chút lại cầm ra mặt nạ đeo lên, không chỉ cải biến khuôn mặt, hơn nữa còn che đi vết máu.
Làm xong hết thảy, hắn mới có cơ hội điều tra thương thế trong cơ thể, xương cốt gãy mấy cái, lục phủ ngũ tạng bị đánh rách tả tơi, nếu không phải hắn tu luyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, thân thể cứng cỏi hơn người thường không biết bao nhiêu lần, vừa rồi chỉ sợ đã bị phế.
- Xuất thủ thật hung ác!
Tổ An vội vàng vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh liệu thương, đồng thời nuốt một viên Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan của Kỷ thần y.
Lúc này hắn còn không nỡ ăn Tín Xuân Ca, dù sao còn chưa tới thời điểm sinh tử.
Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan cũng danh bất hư truyền, hắn có thể cảm giác được dược lực từ đan điền tản ra, tư dưỡng lục phủ ngũ tạng và toàn thân, phối hợp Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh trị liệu, tốc độ khôi phục nhanh hơn không ít.
Một đường tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được gian phòng giam giữ Tần Vãn Như, để hắn ngoài ý muốn là trên người đối phương không có dây trói, mà đang ngồi ở bên cửa sổ mặt ủ mày chau.
- Ngươi là ai?
Thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một người, Tần Vãn Như giật mình, vô ý thức lui về sau một bước.
- Phu nhân là ta.
Tổ An vội vàng lấy mặt nạ xuống.
- A Tổ!
Thấy rõ bộ dáng của hắn, Tần Vãn Như không khỏi vừa mừng vừa sợ.
- Phu nhân, ngươi chịu khổ rồi, ta mang ngươi ra ngoài!
Tổ An không giải thích nhiều, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng kéo ra ngoài, bỗng nhiên ho khan một cái, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi bị thương?
Tần Vãn Như cả kinh nói.
- Không có gì đáng ngại, một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Tổ An lau vết máu, vừa cười vừa nói.
Tần Vãn Như trầm giọng nói:
- Bây giờ nơi này có thể thương tổn được ngươi hơn phân nửa chỉ có Liễu Diệu, hắn là Cửu phẩm đỉnh phong, ngươi từ trong tay hắn đào tẩu, làm sao có thể chỉ bị thương nhẹ. Vừa rồi ta cũng nghe được hắn điều động cấm quân, nguyên lai là đuổi bắt ngươi.
Tổ An khoát tay:
- Thật không có gì đáng ngại, ta da dày thịt béo, không phải đã khôi phục nhiều rồi sao, chúng ta ra ngoài rồi nói sau.
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Không được, bây giờ trên người ta đã bị hạ cấm chế, hoàn toàn không cách nào điều động nguyên lực, ở bên cạnh ngươi chỉ là vướng víu, hơn nữa nhạc phụ ngươi còn ở trong phủ, ta làm sao có thể rời đi một mình?
Tổ An có chút khó xử, nếu trên người nàng bị hạ cấm chế, như vậy Sở Trung Thiên khẳng định cũng như thế, lấy tu vi của hắn, căn bản không có cách nào mang hai người rời đi.
- Đúng rồi, hiện tại Tiểu Chiêu thế nào?
Tần Vãn Như vội vàng hỏi.
- Phu nhân yên tâm, ta đã dàn xếp nàng ở chỗ an toàn.
Tổ An đáp.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Tần Vãn Như buông lỏng một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng sờ soạng vào trong cổ áo, nhưng mới vào một nửa, nàng hơi đỏ mặt.
- Ngươi xoay người sang chỗ khác đi.
- A ...
Tổ An vô ý thức quay đầu đi.
- Cái này cho ngươi.
Rất nhanh, sau lưng truyền đến thanh âm của Tần Vãn Như.
Tổ An cảm giác được có một thẻ bài hình vuông nhét vào trong tay mình, cầm lên xem xét, lại là binh phù.
Bất quá để hắn ngoài ý muốn là, phía trên không có cảm giác băng lãnh của kim loại, ngược lại ấm áp, còn có hương khí dập dờn.
Tần Vãn Như hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Thứ này rất trọng yếu, cho nên ta một mực cất trong người, dù sao ta cũng là phu nhân Công Tước, đám người Liễu Diệu tìm khắp nơi, cũng không dám khám xét thân thể ta, nên mới không có bị phát hiện.
Tổ An liên tưởng đến vừa rồi nàng định đưa tay vào cổ áo, cũng đoán được nàng giấu Hổ Phù ở nơi nào, không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm tiền vốn của nàng hùng hậu đến vậy sao?
Bị ánh mắt của hắn nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, Tần Vãn Như ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói:
- Ngươi cầm binh phù đi ngoại ô điều Hồng Bào Quân về, thật cho rằng Sở gia chúng ta dễ khi dễ sao!
Tổ An không khỏi trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm quả nhiên là thân sinh, lựa chọn cũng giống như đúc.
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Tần Vãn Như giật mình, vô ý thức cúi đầu nhìn vạt áo của mình, còn tưởng vừa rồi lấy binh phù ra, y phục còn hở hang.