Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 774 - Chương 774: Linh Tê Nhất Chỉ

Chương 774: Linh Tê Nhất Chỉ Chương 774: Linh Tê Nhất Chỉ

- Sơ Nhan cũng nghĩ như vậy.

Tổ An nói kế hoạch của Sở Sơ Nhan cho nàng.

- Con gái tốt.

Trên mặt Tần Vãn Như cũng lộ ra vẻ tươi cười, có điều rất nhanh thì thở dài một hơi.

- Bất quá sẽ không thuận lợi như nàng nghĩ, lần này là Hồng Tinh Ứng tố cáo chúng ta, hơn nữa trong tay còn có quyển sổ sách nàng giao, đều tại ta vô dụng, để Sở Thiết Sinh đoạt đi sổ sách.

- Hồng Tinh Ứng!

Tổ An nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi cũng là gia hỏa kia chỉ điểm, làm hại mình xém chút chết ở trong tay Liễu Diệu.

- Yên tâm, ta sẽ nói cho Sơ Nhan, đến thời điểm chúng ta lại thương lượng chi tiết cụ thể, nếu không ta dẫn Hồng Bào Quân giết đến, triệt để tạo phản.

Tổ An nói.

Tần Vãn Như giật mình:

- Tuyệt đối đừng nói ra loại lời đại nghịch bất đạo này, nếu không chúng ta vào rừng làm cướp còn được, nhưng tạo phản thì một chút đường sống cũng không có.

Hiển nhiên người ở thế giới này rất kính nể hoàng quyền, lại thêm Đại Chu hoàng đế là thiên hạ đệ nhất cường giả, nàng căn bản không có lòng tin tạo phản thành công.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó một thanh âm đắc ý vang lên ở ngoài cửa:

- Phu nhân nghỉ ngơi chưa, Tinh Ứng có việc cầu kiến!

Nghe thanh âm phía ngoài, hai người giật mình, Tần Vãn Như vội vàng đẩy Tổ An ra sau:

- Ngươi nhanh trốn đi, vạn nhất hắn gọi cấm quân tới thì phiền phức.

Vừa rồi Tổ An đã giao thủ qua với Liễu Diệu, thực không muốn lại tới một lần nữa.

Sau đó quyết định trốn ở sau tấm bình phong, nhìn xem tình huống lại nói.

Đợi Tổ An nấp kỹ, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hồng Tinh Ứng nghênh ngang đi vào.

Tần Vãn Như vội vàng vén tóc mai để che dấu bối rối trong lòng:

- Ngươi tới làm gì?

- Đã lâu không gặp, nên tới thăm hỏi phu nhân một chút.

Hồng Tinh Ứng hăng hái nói.

Tần Vãn Như lạnh lùng nói:

- Thế nào, bây giờ muốn lấy thân phận người thắng đến trước mặt ta diễu võ dương oai?

- Không nghĩ tới bị phu nhân nhìn thấu.

Hồng Tinh Ứng cũng không phủ nhận.

- Có câu giàu mà không về quê, giống như áo gấm đi đêm, trước đó Sở gia các ngươi không có mắt, hiện tại tự nhiên phải tới xem bộ dáng hối hận của các ngươi.

- Không tệ, ta xác thực rất hối hận.

Tần Vãn Như hừ lạnh.

- Ta hối hận nhất chính là không sớm thấy rõ bộ mặt của ngươi, hối hận vì không sớm biết A Tổ là người tốt.

Sau tấm bình phong, Tổ An nghe mà trong lòng đắc ý, phu nhân là cố ý khen cho ta nghe nha.

Nghe nàng nhắc tới Tổ An, Hồng Tinh Ứng không khỏi giận dữ:

- Tổ An tính là thứ gì, hắn trừ vận khí cứt chó tốt ra, còn có điểm nào vượt qua ta!

Khuôn mặt của Hồng Tinh Ứng vốn anh tuấn, giờ phút này lại méo mó, hiển nhiên hắn luôn tự cao tự đại, ở trước mặt Tổ An lại liên tiếp bị đả kích, đối phương đã thành ác mộng trong lòng hắn.

Tần Vãn Như thở dài:

- Ngươi đến bây giờ ngay cả hắn tốt hơn ngươi chỗ nào cũng không rõ ràng, chỉ có thể chứng minh ngươi quá ngu xuẩn.

Dưới cái nhìn của nàng, hiện tại mặc kệ Tổ An từ phương diện nào cũng ưu tú hơn Hồng Tinh Ứng quá nhiều.

Hồng Tinh Ứng bị kích thích, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía nàng:

- Trước kia không phải phu nhân rất ghét Tổ An sao, sao hiện tại lại bảo vệ hắn? Thế nhân đều truyền ngươi và Tổ An đã ăn nằm hoan ái, hiện tại xem ra quả thế.

- Hỗn trướng!

Tần Vãn Như giận dữ, không nghĩ tới một hạ nhân trước kia cung cung kính kính với mình sẽ nói ra lời như thế.

Hồng Tinh Ứng hừ lạnh:

- Ngươi ở chỗ này hù dọa ai đấy, cho rằng ngươi vẫn là phu nhân Công Tước cao cao tại thượng? Rất nhanh Sở gia sẽ không còn tồn tại.

- Vậy thì chưa hẳn.

Tần Vãn Như không thèm phí lời với hắn.

- Cút ra ngoài, nơi này không chào đón ngươi.

- Hắc hắc, hiện tại trong phủ này không phải do ngươi làm chủ.

Hồng Tinh Ứng không chỉ không ra ngoài, ngược lại từng bước một tới gần Tần Vãn Như.

- Ngươi muốn làm gì?

Nhìn hắn càng ép càng gần, Tần Vãn Như biến sắc, vội vàng lui về sau.

- Ngươi nói ta muốn làm gì?

Trong mắt Hồng Tinh Ứng có chút điên cuồng.

- Tổ An chơi ngươi được, sao ta lại không được?

Nếu là trước kia, hắn khẳng định không dám có tâm tư mạo phạm, nhưng hôm nay Sở gia bại vong đã thành kết cục, tu vi của Tần Vãn Như cũng bị hạ cấm chế không thi triển ra được, Liễu Diệu lại đang ở bốn phía lùng bắt Tổ An.

Cho nên hiện tại Tần Vãn Như ở trước mặt hắn giống như một con thỏ trắng, lại thêm bị sự tình của Tổ An đả kích, suy nghĩ tà ác nhất dưới đáy lòng nhất thời dâng lên.

- Dừng tay!

Tần Vãn Như hoa dung thất sắc, định trốn tránh, nhưng tu vi của nàng bị cấm chế, hiện tại không khác gì người bình thường, chỗ nào tránh thoát được.

Hồng Tinh Ứng tóm lấy nàng, bàn tay nhanh chóng chộp tới bộ ngực nở nang.

Trước đây ít năm, đối phương cao cao tại thượng, dù nàng cực kỳ xinh đẹp, hắn cũng không dám có tà niệm gì, nhưng bây giờ tình thế thay đổi, ý nghĩ này một khi mở ra, sẽ không cách nào khống chế nổi.

Nghĩ đến sắp được vùi dập phu nhân Công Tước cao quý, đặc biệt đối phương lại là mẫu thân của Đại tiểu thư, trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn điên cuồng.

Bất quá tay bắt được lại không phải mềm mại như trong tưởng tượng, mà là cảm giác đau đớn, hắn tập trung nhìn vào, phát hiện một nam tử che ở giữa hai người, đang nắm lấy tay lạnh lùng nhìn hắn.

- Tổ An!

Ở trong khuê phòng của Tần Vãn Như nhìn thấy đối phương, Hồng Tinh Ứng vừa sợ vừa giận.

- Hai người các ngươi quả nhiên có quan hệ bất chính!

Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +666!

- Có con mẹ ngươi!

Tổ An tát một cái.

Đùng… cả người Hồng Tinh Ứng bị đánh lảo đảo, sau đó nửa bên mặt đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment