Tổ An vội vàng ôm lấy Tần Vãn Như:
- Phu nhân, ngài không sao chứ?
Tần Vãn Như lắc đầu, cũng không để ý hiện tại mình nằm gọn ở trong lòng đối phương, mà cố ý áp sát vào người hắn, nhỏ giọng nói:
- Đừng để hắn chạy.
Tổ An ngẩng đầu nhìn Hồng Tinh Ứng:
- Vừa rồi không phải ngươi nói ta mọi thứ không bằng ngươi sao, hiện tại cơ hội tới, hai chúng ta đơn đấu, nếu ngươi thắng, hôm nay phu nhân là của ngươi.
Một bên Tần Vãn Như:
- ? ? ?
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +213!
Hồng Tinh Ứng vốn đang muốn gọi cấm quân, nghe hắn nói nhất thời nuốt trở về:
- Chuyện này là thật?
Tổ An cười cười:
- Ngươi có thể đánh bại ta, nơi này còn ai có thể ngăn cản ngươi làm chuyện xấu!
Tuy Tần Vãn Như đoán được hắn cố ý dùng cái này đến ngăn chặn đối phương, nhưng nghĩ đến hắn dùng mình làm tiền đặt cược thì vừa thẹn vừa giận.
Sắc mặt của Hồng Tinh Ứng âm tình biến hóa, hắn tự nhận thực lực của mình vượt qua Tổ An, đặc biệt là sau khi đến học viện, tu vi của hắn lại tăng mạnh, thậm chí trước đó không lâu còn đột phá Ngũ phẩm!
Bất quá lần trước Tổ An ở trong gia tộc thi đấu bày ra thân pháp vẫn để hắn kiêng kị.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ, vừa rồi Liễu Diệu nói Tổ An bị thương nặng, đang phái cấm quân điều tra, vậy hiện tại hắn hơn phân nửa là nỏ mạnh hết đà, nếu mình ngay cả một người trọng thương cũng đánh không lại, vậy còn không bằng mua miếng đậu hũ tự sát.
- Tốt!
Hồng Tinh Ứng rút bội kiếm, cười gằn nói.
- Hôm nay ta muốn để ngươi sống không bằng chết.
Hắn vừa dứt lời, kiếm trong tay giống như rắn độc đâm ra.
Mặc dù hắn không cho rằng Tổ An còn có bao nhiêu lực chiến đấu, nhưng sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực.
Lại thêm nhìn thấy cừu nhân đỏ mắt, một kiếm này của hắn là phát huy ra 120% thực lực.
Trong phòng dâng lên kiếm khí, Tần Vãn Như cách rất xa cũng cảm giác khuôn mặt bị thổi đau nhức.
Dù bị phong cấm tu vi, nhưng nhãn lực của Tần Vãn Như vẫn còn.
Lúc này một kiếm kia ở trong mắt nàng có thể nói nhanh như điện chớp, cho dù là nàng cũng tìm không ra sơ hở gì.
Đặc biệt là trên thân kiếm tựa hồ còn ẩn ẩn hiện ra một vòng điện quang màu xanh lam, xem ra hắn đã đột phá Ngũ phẩm, còn giác tỉnh lực nguyên tố Lôi hệ!
Tư chất của Hồng Tinh Ứng quả nhiên bất phàm, trước đó ở Sở gia chậm trễ, sau khi đến học viện tu vi tiến triển cực nhanh.
Chỉ tiếc tâm thuật bất chính!
Nàng cho chút lo lắng thay Tổ An, dù nàng gặp qua tu vi của đối phương, nhưng lúc này hắn bị thương, lại thêm địch nhân cũng lấy tốc độ tăng trưởng, thân pháp của hắn sẽ bị khắc chế...
Nàng còn chưa suy nghĩ xong, bỗng nhiên cả người cứng đờ, kiếm khí sắc bén bình ổn lại, hai người cách xa nhau bất quá vài thước, giống như hai pho tượng bất động.
Nàng vô ý thức xoa mắt, vừa rồi một kiếm nhanh như điện chớp kia lại bị hai ngón tay của Tổ An nhẹ nhàng kẹp lấy, mặc cho khuôn mặt của Hồng Tinh Ứng đỏ bừng, cũng không thể tiến lên mảy may.
- Ngươi sử dụng yêu thuật gì?
Hồng Tinh Ứng vừa kinh vừa sợ nhìn Tổ An.
Tổ An cũng không trả lời, ngón tay hơi dùng lực.
Đinh… kiếm bị bẻ gãy, hắn không chút dừng lại, trực tiếp nắm nửa đoạn mũi kiếm lóe lên bên người Hồng Tinh Ứng.
- Ngươi... Ngươi...
Hồng Tinh Ứng che cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn Tổ An, vừa rồi đối phương bày ra vũ kỹ thần kỳ như vậy, hơn nữa cường độ nguyên khí, tốc độ đều vượt qua mình không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn là triệt để nghiền ép.
Nhưng làm sao có thể được? Hôm nay ta đi ra ngoài có phải bước sai chân hay không...
Hắn đến chết cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, đúng, ta còn có lực nguyên tố còn chưa kịp sử dụng.
Ta thật hối hận, ta thật hận!
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +1024!
...
Nhìn Hồng Tinh Ứng chết không nhắm mắt, sắc mặt của Tổ An bình tĩnh, thực lực chiến đấu của hắn vốn cao hơn đối phương, lại thêm ở dưới trạng thái trọng thương phát động Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, đối phó Hồng Tinh Ứng tự nhiên không cần tốn nhiều sức.
- Vừa rồi ngươi dùng vũ kỹ gì?
Tần Vãn Như giống như ở trong mộng, nàng đương nhiên biết rõ, vừa rồi cũng không phải tùy tiện dùng hai ngón tay kẹp lấy, mà là một loại chỉ pháp cực kỳ huyền diệu.
- Đương nhiên là Quỳ Hoa... Khụ khụ, Linh Tê Nhất Chỉ.
Tổ An luôn cảm thấy hai chữ Quỳ Hoa quá xui xẻo, dứt khoát đổi thành tuyệt học của Lục Tiểu Phụng.
- Linh Tê Nhất Chỉ?
Tần Vãn Như sững sờ, nhịn không được khen.
- Danh tự thật dễ nghe.
- Đương nhiên!
Tổ An có chút đắc ý.
- Ngươi mau rời đi, vừa rồi các ngươi giao thủ, nguyên tố ba động không giấu diếm được tai mắt của cao thủ, chẳng mấy chốc sẽ có người tới xem xét.
Tần Vãn Như vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến tiếng bước chân gấp rút.
- Phu nhân cẩn thận!
Tổ An cũng không dám trễ nãi, quay người muốn ly khai, đi ngang qua thi thể của Hồng Tinh Ứng, hắn trực tiếp dùng Lưu Ly Bảo Châu thu vào, miễn cho bị Liễu Diệu nhìn thấy sẽ sinh ra hoài nghi.
Hắn một đường ra khỏi thành, tiến đến quân doanh của Hồng Bào Quân, trên đường hắn ném thi thể của Hồng Tinh Ứng vào trong núi rừng, chắc hẳn không quá nửa ngày, thi thể sẽ bị Hung thú giải quyết.
Sau khi xử lý xong, lại thuận thế lấy ra Ảnh Âm Kính liên lạc Sở Sơ Nhan.
Rất nhanh trong gương xuất hiện khuôn mặt của Sở Sơ Nhan:
- A Tổ, ngươi bị thương?
Đối phương liếc mắt liền nhìn ra trạng thái của hắn lúc này có chút không đúng.
Trong lòng Tổ An ấm áp:
- Yên tâm, một chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.
Vội vàng kể lại đầu đuôi sự tình, đồng thời nói ra lo lắng của mình:
- Hiện tại sổ sách quan trọng kia ở trong tay triều đình, sợ là tiếp xuống chúng ta thật phải vào rừng làm cướp, ngươi biết Hắc Phong Trại không, không bằng chúng ta đi chiếm núi làm vua?