Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 776 - Chương 776: Sống Chết Có Nhau

Chương 776: Sống chết có nhau Chương 776: Sống chết có nhau

- Ai muốn đi làm Sơn Đại Vương.

Sở Sơ Nhan xì một miệng, vội vàng hỏi.

- Lần trước ta cho ngươi quyển kia... Quyển Kiếm Tiên bá đạo chín mươi chín ngày đòi yêu kia... còn ở đó hay không?

Hiển nhiên nàng cũng cảm thấy chuyện này có chút xấu hổ, nói ấp a ấp úng.

Tổ An tức đến xạm mặt lại:

- Đến lúc nào rồi ngươi còn quan tâm loại vật này.

- Ngươi trả lời ta trước, còn ở đó hay không?

Ngữ khí của Sở Sơ Nhan có chút lo lắng.

- Tự nhiên là còn, loại sách xấu hổ này trừ ngươi còn có ai sẽ đọc.

Tổ An hừ lạnh.

Sắc mặt của Sở Sơ Nhan như băng tuyết hòa tan:

- Vậy thì không sao, bởi vì đây mới thực là sổ sách.

Tổ An kinh ngạc:

- ? ? ?

Hắn vội vàng lấy quyển Kiếm Tiên Bá Đạo kia ra lật xem, nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ là một quyển truyện ngôn tình bình thường, tuy bên trong có chút câu từ kỳ quái, nhưng cũng không tính là gì, xem nó còn không bằng xem bộ Âm Dương Tạo Hóa Kinh.

Phảng phất như nhìn ra hắn nghi hoặc, Sở Sơ Nhan nói:

- Cho tới nay sổ sách đã là lợi khí phòng thân của Sở gia, lại rất có thể mang đến cho Sở gia tai hoạ ngập đầu, những năm gần đây vô số thế lực đều ngấp nghé sổ sách này, cho nên ta vẫn nghĩ làm sao mới có thể bảo đảm sổ sách an toàn.

- Nhưng thủ đoạn của bọn hắn khó lòng phòng bị, coi như ta giấu sổ sách ở địa phương ẩn nấp, khẳng định cũng sẽ bị tìm ra, cho nên ta ý tưởng đột phát, làm thành hai sổ sách một giả một thật, sổ sách thật dùng hình thức khẩu lệnh giấu ở trong quyển Kiếm Tiên Bá Đạo kia, dù sao không ai sẽ hoài nghi một quyển truyện ngôn tình của nữ sinh.

Tổ An hơi nghi hoặc:

- Thế nhưng ta nhớ không sai mà nói, trước kia Tuyết nhi cũng thích cùng ngươi xem truyện, nàng là người Thạch gia phái tới, chẳng lẽ ngươi không sợ bị nàng nhìn ra sơ hở?

Sở Sơ Nhan cười đắc ý:

- Chẳng lẽ ngươi không biết thể loại Kiếm Tiên Bá Đạo có rất nhiều phần?

Tổ An sững sờ, chú ý tới quyển trong tay viết phần chín:

- Ta dựa vào, loại sách xấu hổ này lại còn có thể viết ra nhiều phần như vậy? Tác giả này cũng là nhân tài nha.

Sắc mặt của Sở Sơ Nhan đỏ lên:

- Sách này cũng không đến mức như ngươi nói, nam nữ chính trong truyện yêu vẫn rất cảm động.

Tổ An:

- ...

Hắn thu lại sổ sách, cảm thán nói:

- Trước kia cảm thấy ngươi là hoa trắng đơn thuần, hiện tại mới phát hiện bụng ngươi rất đen, không chỉ gạt ta, ngay cả cha mẹ cũng lừa gạt?

Từ trước đó Tần Vãn Như lo lắng tự trách đến xem, nàng thật không biết mình mất chỉ là sổ sách giả.

Sở Sơ Nhan có chút xấu hổ:

- Ta cũng không muốn lừa gạt các ngươi, chủ yếu là trong nhà không biết có bao nhiêu tai mắt, vạn nhất các ngươi hiểu rõ tình hình, không cẩn thận tiết lộ thì phiền toái hơn, đi khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của các ngươi, còn không bằng gạt các ngươi từ đầu tới đuôi.

Tổ An nhịn không được đậu đen rau muống:

- Người ta chỉ hố cha, ngươi ngay cả cha mẹ trượng phu muội muội đều hố.

Sở Sơ Nhan:

- ...

- Bất quá kết quả chung quy là tốt.

Tổ An cười ha ha.

- Xem ra không cần vào rừng làm cướp.

Sở Sơ Nhan hé miệng cười nói:

- Bên ta đã an bài tốt, nếu ta đoán không sai, tầm hai ngày nữa, tin tức có thể truyền đến Minh Nguyệt Thành.

Tổ An buông lỏng một hơi:

- Vậy thì tốt, như vậy ta có thể mang theo Hồng Bào Quân đi diễu võ dương oai, con mẹ nó, bọn gia hỏa này muốn tới thì tới muốn đi thì đi, coi Sở gia chúng ta là nhà vệ sinh công cộng sao!

Sở Sơ Nhan xì một miệng:

- Nhà vệ sinh công cộng gì chứ, nói thật khó nghe.

...

Hai người kết thúc trò chuyện, Tổ An nhanh chóng đi tới đại doanh của Hồng Bào Quân, không giống lúc trước một đường tâm thần bất định, hiện tại tâm tình của hắn cực kì vui vẻ.

- Sao các ngươi lại cổ hủ như vậy, Sở gia đã đến thời điểm sinh tử, còn không theo chúng ta đi cứu!

- Xin lỗi, Hồng Bào Quân từ xưa đến nay có luật thép, trừ khi gia chủ đích thân tới, hoặc tay cầm binh phù, bằng không tuyệt đối không thể tự ý điều động.

- Hiện tại gia chủ và phu nhân đều bị bắt, bọn họ làm sao tới!

- Ngay cả chúng ta cũng không tin? Sở tam công tử ta còn có thể hại Sở gia sao?

...

Đi đến bên ngoài trại lính, xa xa liền nghe được đám người cãi lộn, kích động nhất chính là một tên béo, không phải tam phòng Sở Ngọc Thành thì là ai?

Để hắn ngoài ý muốn là, bên cạnh hắn còn đứng một người trẻ tuổi, hình thể so với hắn thì có thể nói ngọc thụ lâm phong.

- Sở Hồng Tài?

Tổ An nhíu mày, không phải hắn bị giam giữ sao?

Dù đủ loại chứng cứ cho thấy trước đó Sở Thiết Sinh phản loạn, Sở Hồng Tài không có tham gia, nhưng bọn hắn là cha con, Sở Thiết Sinh chết, trong lòng hắn khẳng định sẽ có oán niệm.

Lúc này trước mặt bọn hắn là mấy quan quân mặc khôi giáp màu đỏ, từng người sắc mặt kiên nghị, mặc kệ hai người nói như thế nào, tất cả đều thờ ơ.

- A Tổ?

Đúng lúc này, Sở Ngọc Thành nhìn thấy Tổ An, vội vàng ngoắc ngoắc.

- Mau tới đây giúp đỡ khuyên nhủ bọn họ.

- Tổ An!

Nghe hắn nói, Sở Hồng Tài cũng chú ý tới Tổ An, có câu cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, hắn hét lớn.

- Cẩu tặc, nạp mạng đi!

Nói xong trường kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm tới Tổ An.

Tổ An sử dụng Linh Tê Nhất Chỉ bắn kiếm ra, Sở Hồng Tài cảm thấy trên thân kiếm có quái lực truyền đến, để hắn xém chút không cầm nổi trường kiếm trong tay.

Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, mượn nhờ lực lượng bắn ngược thuận thế công kích tiếp, kiếm thuật của hắn vốn đi lộ tuyến nhẹ nhàng, lúc này lại như cuồng phong mưa rào.

- Được rồi, đừng có nội đấu nữa!

Bình Luận (0)
Comment