Sở Ngọc Thành vội vàng ngăn ở giữa hai người.
Tổ An nhíu mày, lo lắng ngộ thương hắn, mới không tiếp tục xuất thủ.
Sở Hồng Tài cũng vội vàng thu kiếm, nhìn hằm hằm nói:
- Mập mạp chết bầm, mau tránh ra, thù giết cha không đội trời chung.
Sở Ngọc Thành mắng:
- Ngươi ngốc hả, cha ngươi và Hồng Trung có tu vi gì, hắn là tu vi gì? Làm sao có thể là hắn giết? Lúc đó toàn bộ Sở gia chỉ có Mễ lão đầu có năng lực này, hắn thuận miệng trang bức ngươi cũng tin? Lại nói trước đó cứu ngươi ra ngươi đáp ứng ta như thế nào, hiện tại Sở gia đến thời khắc sinh tử tồn vong, ân oán cá nhân trước để một bên!
Tổ An tức đến xạm mặt lại, mập mạp chết bầm này nhìn giống như heo, nhưng lại cực kì khôn khéo, thậm chí ngay cả mình trang bức cũng bị hắn xem thấu.
Sở Hồng Tài khẽ giật mình, hắn làm sao không biết như thế, chỉ là một mực ép sự kiện này ở trong lòng, hắn cũng nên tìm mục tiêu báo thù mới có động lực sống sót, cho nên trong tiềm thức mới tiếp tục lừa gạt mình cừu nhân là Tổ An.
Thấy hắn tỉnh táo lại, lúc này Sở Ngọc Thành mới nhìn Tổ An:
- A Tổ, ngươi đến rất đúng lúc, ta muốn dẫn người đi cứu lão gia và phu nhân, nhưng bọn gia hỏa này chết sống không nghe, ngươi mau giúp ta khuyên nhủ.
Nói xong hắn lại chuyển hướng những quan quân kia:
- Các ngươi hẳn cảm thấy chúng ta chỉ là nhị phòng tam phòng mới không nghe, hiện tại A Tổ đến, hắn là trượng phu của Đại tiểu thư, hiện tại tin chưa.
Những quan quân kia vẫn lắc đầu:
- Không có binh phù, người nào đến cũng vô dụng.
- Các ngươi nói là cái này?
Tổ An móc ra một cái lệnh bài.
Mấy quan quân kia thấy lệnh bài thì cùng nhau hành lễ:
- Nghĩa khó từ, sống chết có nhau, trời xanh chứng giám, áo bào đỏ làm chứng!
Sở Ngọc Thành và Sở Hồng Tài nhất thời trợn tròn mắt, vừa rồi bọn họ tận tình khuyên bảo, cổ họng sắp bốc khói, kết quả đám gia hỏa kia vẫn thờ ơ, Tổ An vừa đến bọn họ liền quỳ xuống?
Đừng nịnh hót như vậy được không?
Tổ An trầm giọng nói:
- Cùng ta trở về cứu Sở gia.
Vốn hắn nghĩ phải nói vài lời động viên, dù sao sau đó phải đối địch với cấm quân, là người đều sẽ do dự, kết quả những quan quân kia căn bản không cần động viên, nhanh chóng đi triệu tập binh sĩ, không bao lâu đã tập kết hoàn tất.
Thấy Tổ An nghẹn họng nhìn trân trối, Sở Ngọc Thành nói giải đáp nghi hoặc của hắn:
- Năm đó Hồng Bào Quân theo tổ tiên Sở gia chúng ta nam chinh bắc chiến, trung thành tuyệt đối, tất cả binh lính mới đều là cha con tương truyền, cưới vợ cũng là thị nữ của Sở gia, như vậy một đời lại một đời, mỗi một Hồng Bào Quân đều tử trung với Sở gia, vận mệnh sớm đã cùng Sở gia buộc chung một chỗ.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập tự hào, hiển nhiên là có cảm giác vinh diệu.
- Đương nhiên, vì phòng ngừa trong tộc có người vận dụng chi quân đội này làm loạn, cho nên lập xuống luật thép, nhất định phải do gia chủ tự mình đến, hoặc có binh phù mới có thể điều động.
Sở Ngọc Thành hâm mộ nhìn hắn.
- Không nghĩ tới bá phụ lại truyền binh phù cho ngươi, xem ra ngươi rất được hắn tin tưởng.
Sở Hồng Tài nghe mà nhịn không được hừ lạnh, hiển nhiên trong lòng rất bất mãn:
- Ta nói trước, lần này ta làm không phải vì ngươi, mà là vì Sở gia, đồng thời hi vọng bảo vệ mẫu thân, nàng không có tham dự phản loạn.
Tổ An mỉm cười:
- Sở huynh là chính nhân quân tử, ta xưa nay rất bội phục, nếu như lần này Sở gia có thể bình an vượt qua cửa ải khó, chắc hẳn lão gia và phu nhân cũng sẽ ân xá cho lệnh đường.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Sở Thiết Sinh âm hiểm bỉ ổi như thế, nhưng nhi tử trừ thời điểm truy cầu Thu Hồng Lệ có chút hoa si, thì ngày bình thường có thể xưng chính trực, hoàn toàn là hai thái cực.
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Sở Hồng Tài hòa hoãn không ít, nhỏ giọng nói:
- Đa tạ!
Hắn tự nhiên biết địa vị của Tổ An bây giờ, có hắn hứa hẹn, sự tình của mẫu thân xem như được giải quyết.
Ngay sau đó ba người mang theo 3000 Hồng Bào Quân trùng trùng điệp điệp lao về phía Minh Nguyệt Thành.
Đi vào cửa thành, cổng thành sớm đã đóng chặt, trên cổng thành không ít binh lính trận địa sẵn sàng đón quân địch, bất quá nhìn thấy quân đội phía dưới, cả đám đều miệng đắng lưỡi khô, tay cầm binh khí toát ra mồ hôi lạnh.
Bọn họ nghe qua uy danh của Hồng Bào Quân, nếu thật đánh nhau, bọn họ làm sao là đối thủ.
Một tướng lãnh ở trên cửa thành nổi giận nói:
- Không có mệnh lệnh cấp trên, các ngươi vô cớ rời quân doanh đến bên này, Sở gia các ngươi là muốn tạo phản sao?
Tổ An nhận ra đối phương chính là huyện úy Bàng Xuân, giục ngựa tiến về phía trước, cầm lấy binh phù nói:
- Ai nói không có nhận được mệnh lệnh, ta phụng lệnh của Minh Nguyệt Công, dẫn người trở về thủ vệ Sở gia.
Bàng Xuân nói:
- Bây giờ Khâm Sai Đại Thần đang điều tra Sở gia, các ngươi trở về như thế không phải công nhiên tạo phản thì là cái gì?
Tổ An lạnh lùng nói:
- Chỉ là gần đây có rất nhiều kẻ xấu động một chút lại đánh chủ ý lên Sở gia, chúng ta lo lắng Khâm Sai Đại Thần bị người che mắt, cho nên đi qua giảng đạo lý. Bây giờ Sở gia đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, nếu huyện úy đại nhân muốn cản ta, đừng trách ta không niệm tình cũ.
Hắn vừa dứt lời, Hồng Bào Quân cùng nhau hét lớn, trường đao ra khỏi vỏ, giương cung lắp tên, làm ra tư thế tùy thời công kích.
Trước kia Tổ An không hiểu thế giới tu hành, vũ lực cá nhân cường đại như vậy, tạo quân đội còn có tác dụng gì?
Nhưng trong chớp mắt này hắn hiểu được, tuy tu vi của Hồng Bào Quân không cao lắm, nhưng tiến thối ăn ý, trên thân thể đều có ánh sáng màu lam nhạt lưu chuyển, đó là tác dụng của trận pháp, tựa hồ có thể tụ lại tất cả lực lượng.