Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 778 - Chương 778: Lão Thầy Tướng Số

Chương 778: Lão thầy tướng số Chương 778: Lão thầy tướng số

Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn rõ ràng cảm nhận được, chi quân đội này mang đến cho hắn cảm giác uy áp, vượt xa cảm giác đối mặt với Liễu Diệu trước đó!

Những binh lính trên thành càng không chịu nổi, đối mặt uy áp mạnh mẽ để sắc mặt bọn hắn tái nhợt, tay chân rét lạnh, vội vàng nhìn về phía Bàng Xuân, để hắn tranh thủ thời gian quyết định.

Bàng Xuân khẩn trương, hắn biết lấy những thủ quân này khẳng định không ngăn được Hồng Bào Quân tinh nhuệ, nhưng chức trách trong người, làm sao có thể thả bọn họ vào thành?

Xem ra chỉ có thể lấy cái chết đền nợ nước.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi từ ngoại ô đi tới, thấy tình huống bên này, mới dừng lại ở phụ cận cửa thành.

Màn xe dâng lên, một nữ tử xinh đẹp nho nhã chậm rãi đi tới:

- Bàng đại nhân, đang ban ngày sao đóng cửa thành? Còn không mau mở cửa, ta muốn đi vào.

Bàng Xuân dở khóc dở cười:

- Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không thấy tình thế hiện tại sao?

Người tới là ái nữ của thành chủ Tạ Đạo Uẩn, lúc này nàng mới quay đầu lại:

- A... nguyên lai Tổ công tử cũng ở đây?

Trên cổng thành, da mặt của Bàng Xuân co rút, Đại tiểu thư ngài diễn không khỏi quá giả rồi.

Tổ An không ngờ ở chỗ này lại đụng phải Tạ Đạo Uẩn, cũng vội vàng đáp lễ:

- Tạ tiểu thư muốn đi đâu thế?

Tạ Đạo Uẩn chậm rãi đi tới, khẽ cười nói:

- Quận bên có thi hội, mới tham gia xong nên trở về.

Thực ra thi hội còn chưa kết thúc, mà là nghe nói Sở gia xảy ra chuyện, nàng mới vội vàng trở về.

Trong lòng Tổ An cảm thán thật là một nữ nhân mê văn nghệ, nếu như ở trước kia, nói không chừng hắn sẽ còn thuận thế đùa giỡn nàng, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình.

- Xin Tạ tiểu thư tránh ra, bởi vì đao kiếm không có mắt, đợi lát nữa vạn nhất làm bị thương ngươi sẽ không tốt.

Tổ An nhắc nhở, bây giờ Hồng Bào Quân cùng quân giữ thành đối chọi căng thẳng, thật khai chiến mà nói, nữ tử yếu đuối giống như Tạ Đạo Uẩn, còn không bị xé thành mảnh nhỏ.

Tạ Đạo Uẩn lại hạ giọng nói:

- Ngươi ngốc sao, còn không bắt giữ ta để bọn hắn mở cửa?

Nói xong chân lảo đảo, trực tiếp ngã vào trong ngực hắn, sau đó thất kinh hô hào:

- Ai nha, ngươi muốn làm gì, ta sợ hãi.

Tổ An:

- ...

Sở Ngọc Thành, Sở Hồng Tài:

- ...

3000 Hồng Bào Quân:

- ...

Bàng Xuân và các thủ quân:

- ...

Đại tiểu thư, ngài coi chúng ta mù sao, hay là bọn hắn mù!

Tổ An bật cười, cô nương này nếu làm diễn viên sẽ bị chửi thành bình hoa, người ta đều là Ảnh Hậu, kỹ thuật diễn của nàng sẽ nhận giải diễn viên tệ nhất.

Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, thuận thế cầm lấy một thanh kiếm gác ở trên cổ đối phương, nhìn cửa thành cao giọng hô:

- Tạ tiểu thư ở trên tay ta, không muốn nàng có gì ngoài ý muốn mà nói, thì nhanh mở cửa thành ra!

Đồng thời nhỏ giọng nói ở bên tai Tạ Đạo Uẩn:

- Cám ơn ngươi.

Tạ Đạo Uẩn chưa từng bị nam tử ôm vào trong ngực, trước đó là vì giúp đỡ không có ý thức được, bây giờ bị hắn ôm vào trong ngực, bên tai lại truyền đến --nhiệt khí, toàn bộ thân thể trong nháy mắt thì mềm hơn phân nửa, sắc mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói:

- Ngươi thiếu ta hai cái nhân tình.

Lần trước cũng giúp hắn, gia hỏa này còn đáp ứng cho nàng một thủ khúc, kết quả lâu như vậy không thấy tin tức nào.

Tổ An cười hắc hắc:

- Nợ nhân tình trả không hết, không bằng ta lấy thân báo đáp.

Tạ Đạo Uẩn:

- ...

Gia hỏa này làm sao vô lại như vậy, Sơ Nhan biết không?

Lúc này trên cổng thành, Bàng Xuân rống lên:

- Tổ An, ngươi và Tạ tiểu thư cũng coi như bằng hữu, ngươi lại bắt giữ nàng làm con tin, cái này nói ra nghe được sao?

Tuy biết rõ là Tạ Đạo Uẩn chủ động, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiên trì xem như không nhìn thấy.

Tổ An cười nói:

- Sau khi sự việc kết thúc ta nhất định tự mình đến nhà xin lỗi Tạ thành chủ và Tạ tiểu thư, hôm nay còn làm phiền huyện úy đại nhân tạo thuận lợi.

Hắn cũng rất ăn ý không có vạch trần.

Sắc mặt của Bàng Xuân âm tình biến hóa, sau cùng phất tay, lệnh thủ hạ mở cửa, hắn biết thật đánh nhau mình cũng không ngăn được, bây giờ có lý do, đương nhiên sẽ không đần độn kiên trì, tương lai coi như trách tội cũng có Tạ gia giúp hắn gánh.

Những binh lính kia đã sớm sợ đến đái trong quần, nghe vậy từng cái thở dài nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi mở cửa.

Bàng Xuân thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, nhưng trên miệng vẫn cứng rắn:

- Tổ An, tương lai ngươi sẽ vì sự tình hôm nay mà hối hận.

Tổ An không thèm để ý:

- Ta chỉ chú trọng hiện tại, không cầu tương lai.

Nhìn cổng thành từ từ mở ra, Tổ An cao giọng nói:

- Chúng ta là đi thủ vệ Sở gia, cho nên không được thương tổn dân chúng trong thành, không có mệnh lệnh của ta, không được xuất thủ với tướng sĩ trong thành.

- Tuân lệnh!

Đám người đồng thanh đáp, vậy mà không có một tạp âm, từng người thần sắc nghiêm túc, giống như một cỗ máy chiến tranh nghiêm mật vận chuyển.

Bàng Xuân ở trên cổng thành không ngừng hâm mộ, đây mới gọi là tinh nhuệ nha, dưới tay mình là cái thứ rác rưởi gì chứ.

Trái tim của Tạ Đạo Uẩn cũng chấn động, khó trách phụ thân một mực kiêng kị Sở gia, có một chi cường quân như vậy, thế lực nào dám xem nhẹ.

- Vào thành!

Tổ An hạ lệnh, Hồng Bào Quân chỉnh chỉnh tề tề lao vào cửa thành, đồng thời còn lưu một bộ phận người ở phía sau giương cung lắp tên tiếp ứng, để tránh bên trong có mai phục.

Tổ An nhìn mà bội phục không thôi, Sở gia huấn luyện một đội quân như thế không biết tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết, khó trách muối sắt kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng Sở gia vẫn vào không đủ ra.

Bình Luận (0)
Comment