Quân đội tinh nhuệ như vậy, ngay cả người hoàn toàn không có kinh nghiệm như mình dùng cũng giống như danh tướng.
Đang cảm thán, Sở Ngọc Thành đã cười hì hì đi tới:
- A Tổ, ngươi còn phải chỉ huy quân đội, để Tạ tiểu thư ngồi chung một con ngựa với ta đi, để ta trông giữ nàng, cam đoan sẽ không cho nàng chạy.
Ai biết Tạ Đạo Uẩn vội vàng co rụt vào trong lòng Tổ An, dang tay ôm chặt lấy hắn, dứt khoát cự tuyệt:
- Không được!
Sở Ngọc Thành:
- ...
Tạ đại tiểu thư, hắn là người bắt giữ ngươi đó, ngươi còn ôm chặt hắn là cái quỷ gì, có thể chuyên nghiệp một chút hay không.
Sở Hồng Tài cười trên nỗi đau của người khác:
- Ngươi một người một ngựa cũng sắp đè sập tuấn mã, còn có mặt mũi đi tìm Tạ tiểu thư.
- Ngươi biết cái gì, ca như vậy gọi là đầy đặn, đâu giống khỉ ốm như ngươi.
Sở Ngọc Thành mặc kệ.
Nhìn hai người ồn ào, Tổ An nhìn Tạ Đạo Uẩn nói:
- Ủy khuất Tạ tiểu thư.
Tạ Đạo Uẩn cúi đầu ân một tiếng, sắc mặt đỏ lên, cũng không nói cái gì.
Tổ An nhảy lên ngựa, ôm Tạ Đạo Uẩn vào lòng, sau đó giật giây cương:
- Đi!
Thời điểm vào thành, Bàng Xuân tìm được cơ hội tiếp cận Tạ Đạo Uẩn, truyền âm nhập mật nói:
- Đại tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy, thành chủ đại nhân biết không?
Bờ môi của Tạ Đạo Uẩn khẽ nhúc nhích, trả lời:
- Ta không ra cho ngươi lý do, chẳng lẽ ngươi thật muốn khai chiến với Hồng Bào Quân? Vốn là sự tình của Sở gia và hoàng hậu nhất mạch, ngươi lẫn vào làm gì?
Bàng Xuân sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, đúng a, ta là Tề Vương nhất mạch, ta liều mạng như vậy làm gì chứ!
Đương nhiên nói thì nói thế, nhưng hắn dù sao cũng là mệnh quan triều đình, vừa rồi loại tình huống đó, hắn chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
- Đa tạ đại tiểu thư!
Bàng Xuân cười hắc hắc, vẫn là đại tiểu thư thông minh, không chỉ giúp hắn tiêu trừ nguy cơ, còn hoạ thủy dẫn đông.
- Thông báo phụ thân ta, sự tình sau đó để lão nhân gia định đoạt.
Tạ Đạo Uẩn dặn dò, nàng bị Tổ An mang theo, rất nhanh đã đi xa, chỉ có thể vội vàng lưu lại một câu.
Bị đối phương ôm một lúc, bỗng nhiên Tạ Đạo Uẩn nhíu mày:
- Ngươi bỏ kiếm ra sau đi, cấn ta khó chịu.
Mặt Tổ An đỏ ửng, kéo vật kia qua một bên:
- Được.
Cái này cũng không trách được hắn, thân thể của Tạ Đạo Uẩn vừa mềm vừa thơm, hai người cưỡi ngựa chăm chú ôm nhau, không có phản ứng mới kỳ quái.
Cách một lát, bỗng nhiên trên khuôn mặt trắng nõn của Tạ Đạo Uẩn hiện lên vẻ đỏ ửng, hiển nhiên nàng đã nhận ra kia là cái gì.
Bất quá ai cũng không có mở miệng đâm thủng sự kiện này.
Hơi thở của Tạ Đạo Uẩn từ từ gấp gáp lên, cả người suy yếu vô lực tựa vào lòng hắn, làm cho Tổ An ngứa ngáy khó tả, nếu không phải tình huống không đúng, thì hắn sớm đã đè nhàng xuống hành quyết rồi.
Bất quá mỹ nhân trong ngực, hắn cũng không phải thánh nhân, bàn tay theo bản năng lần lên, chỉ là mới vừa chạm vào chân đồi núi, đã bị một đôi tay trắng nõn mềm mại giữ chặt, không cho vượt qua lôi trì nữa bước.
Chứ như vậy, hai người dẫn theo Hồng Bào Quân một đường chạy như bay về phía Sở gia.
Liễu Diệu đã sớm nhận được tin tức, mang theo cấm quân ra đón:
- Các ngươi muốn làm cái gì, muốn tạo phản sao!
Tổ An lạnh lùng nói:
- Liễu tướng quân hiểu lầm, chủ yếu là gần đây Minh Nguyệt Thành không yên ổn, ta lo lắng các ngươi điều tra sẽ bị kẻ xấu quấy rối, cho nên dẫn người đến bảo hộ chư vị đại nhân từ kinh thành đến.
Nói xong hắn nhìn Hồng Bào Quân hạ lệnh:
- Người đâu, vây quanh Sở gia, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy Liễu tướng quân phá án.
Tạ Đạo Uẩn ở trong ngực hắn nháy mắt mấy cái, nghe nói trước kia hắn xuất sinh phố phường, sao thủ đoạn lại không hề thua kém mấy lão hồ ly trong quan trường vậy, cũng không biết là ai dạy hắn.
Rõ ràng là buồn nôn đối phương, lại có thể tìm được lý do quang minh chính đại, làm cho người không thể phản bác.
Lão thầy tướng số sao!
- Hỗn trướng, bản tướng quân và cấm quân còn cần người bảo hộ?
Liễu Diệu giận dữ.
- Cút cho ta!
Nói xong một cái chưởng ấn chộp tới Tổ An, trước đó để gia hỏa này chạy thoát, kết quả dẫn ra nhiều sóng gió như vậy, hôm nay không trị tiểu tử này là không được!
Hắn không dám khinh thường 3000 Hồng Bào Quân kia, hắn dự định thừa dịp đối phương đặt chân chưa ổn, bắt giặc bắt vua trước, đến thời điểm đó những quân đội kia quần long vô thủ, tự nhiên không đáng để lo.
Còn tên tiểu tử thúi Tổ An này, chờ bắt được nhất định phải hành hạ một chút, một con kiến hôi lại dám nhảy nhót ở trước mặt ta.
Nhìn đối phương ra tay, Tổ An biến sắc, đang muốn né tránh, trong Hồng Bào Quân bỗng nhiên đi ra một đống cung tiễn thủ, cùng một chỗ bắn tên.
Trên cung tiễn lượn lờ một tầng hào quang màu đỏ, đồng loạt bắn ra giống như mưa sao băng.
Tổ An sợ hãi thán phục, tựa như mũi tên ma pháp trong phim nha.
Mưa sao băng màu đỏ va chạm với thủ ấn, trong nháy mắt đánh tan thủ ấn, sau đó tiếp tục bay về phía đối diện.
Chỉ bất quá chúng đều nỏ mạnh hết đà, rất nhanh đã bị những cấm quân kia dùng đao đón đỡ.
Tổ An trừng mắt, không nghĩ tới quân đội hợp lực lại có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
Sắc mặt của Liễu Diệu cực kỳ khó coi, ở trước mặt nhiều người như vậy, mình ra tay lại thất bại, hắn nổi giận gầm lên, trường đao ra khỏi vỏ, một thanh đao khí dài trăm thước chém tới trận doanh của Hồng Bào Quân, muốn triệt để đánh tan trận doanh của đối phương!
- Bày trận!
Từng hiệu lệnh truyền ra, Hồng Bào Quân lập tức giơ thuẫn bài, trên từng tấm chắn lưu chuyển ánh sáng màu lam, cuối cùng hợp thành thuẫn bài to lớn che ở trên bầu trời.