Tang Hoằng vội vươn tay đè hắn lại, miễn cho hắn nhất thời xúc động làm hỏng đại sự.
Tổ An nói tiếp:
- Là ngươi cầu ta cứu hắn, vì thế còn đáp ứng rất nhiều điều kiện, bên trong có điều khoản không còn đối địch với Sở gia, không đối phó Sở gia nữa, đúng không?
Tang Hoằng mỉm cười:
- Ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầmgì, xưa nay ta kính nể nhân phẩm của Minh Nguyệt Công, quan hệ với Sở gia cũng rất tốt, làm sao có thể tận lực đối phó Sở gia?
Người xung quanh sắc mặt cổ quái, cái gì gọi là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, chính là đây.
Nhìn Tang Hoằng mỉm cười, giống như một người hiền lành, Tổ An thầm mắng lão hồ ly:
- Tang đại nhân lại hoa ngôn xảo ngữ cũng không thể cải biến hứa hẹn lúc trước, dù sao khi ấy từng thề qua, ngươi lật lọng, chẳng lẽ không sợ bị trời phạt?
Tang Hoằng cũng thu hồi nụ cười:
- Không sai, ta xác thực đáp ứng điều kiện như vậy, hơn nữa ta cũng làm được, không có nuốt lời.
- Không nuốt lời?
Tổ An nổi giận.
- Vậy bây giờ Liễu Diệu đến điều tra và những cấm quân kia là chuyện gì xảy ra? Ta đã tra được, là lúc trước ngươi thu mua Sở Thiết Sinh, từ trong tay hắn cầm tới sổ sách của Sở gia, sau đó dùng cái này vu oan Sở gia!
Hắn rất kỳ quái, Tang Hoằng vi phạm lời thề, vì sao không bị trời phạt.
Phải biết từ khi đi vào thế giới này, không chỉ một người nói qua sự tình khế ước.
Tất cả mọi người đều sẽ hết lòng tuân thủ, đều kiêng kị trời phạt.
Vậy vì sao Tang Hoằng không bị trời phạt?
Hắn không biết cơ chế trời phạt là cái gì, chẳng lẽ cần mình đâm thủng âm mưu của hắn, để thế nhân đều biết, thượng thiên mới sẽ hạ xuống trừng phạt?
Cho nên đây mới là mục đích hắn gióng trống khua chiêng đi tới.
Nghe hắn nói, người xung quanh xôn xao, tuy cao tầng đều biết Tang gia Sở gia tranh đấu, nhưng đại đa số gia tộc trung hạ tầng lại không biết chi tiết cụ thể, bây giờ nghe được mấy cái này, từng người vừa khiếp sợ vừa hưng phấn, đều chờ đợi nhìn Tang gia sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng Tang Hoằng không có kinh hoàng hoặc phẫn nộ như trong tưởng tượng, chỉ bình thản đáp:
- Chính ngươi tính toán xem Sở Thiết Sinh ăn cắp sổ sách của các ngươi là thời gian nào, ngươi đưa thuốc cho Thiên nhi là thời gian nào. Lúc đó ta đáp ứng về sau không nhằm vào Sở gia, những ngày này ta cũng làm được, chỉ lo trù bị hôn sự cho khuyển tử mà thôi. Còn Vệ tướng quân đến điều tra Sở gia, là nhi tử của Hồng Trung muốn báo thù, cho nên mới tố cáo triều đình, không có quan hệ gì tới ta.
- Lui vạn bước mà nói, coi như thật có quan hệ, cũng ở trước khi ta thề, không hề xung đột vi phạm nha.
Nói đến đây, trên mặt Tang Hoằng hiện ra ý cười, phảng phất như nói, đấu với ta, tiểu tử ngươi còn non lắm.
Tổ An nhất thời trợn tròn mắt: còn có thể như vậy?
Tang Hoằng cười như không cười nhìn Tổ An:
- Tổ công tử hài lòng câu trả lời này chưa?
Sắc mặt Tổ An âm tình biến hóa, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi:
- Tang đại nhân đa mưu túc trí, thật là làm cho ta bội phục.
- Tổ công tử quá khen, bây giờ ngươi còn trẻ, lấy thông minh tài trí của ngươi, đợi một thời gian, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.
Tang Hoằng nói.
Tạ Đạo Uẩn có chút ngoài ý muốn, nàng từ trong lời nói của đối phương cảm nhận được vẻ tán thưởng nồng đậm, chẳng lẽ Tang Hoằng muốn lôi kéo Tổ An?
Chỉ bất quá Tổ An nghe mà trong lòng khó chịu, cái này là đang ám chỉ hắn trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm nha.
Nghĩ đến mình xưa nay tự xưng cơ trí, một mực đào hố cho kẻ khác, không nghĩ tới cuối cùng lại dính bẫy của đối phương.
Dứt bỏ lập trường hai phe địch ta, hắn cũng có chút bội phục Tang Hoằng, đa mưu túc trí, xuất thủ nhanh chuẩn, cả Sở gia bị hắn đánh cho trở tay không kịp.
Lúc này một thanh âm vang lên:
- Nếu hiểu lầm đã được giải thích, mời Tổ công tử tự tiện, không nên làm lỡ giờ lành.
Người nói là Trịnh gia gia chủ Trịnh Ngọc Đường, thần sắc của hắn bất thiện trừng Tổ An, trước đó hắn thấy nữ nhi và Tổ An gặp mặt, tuy nữ nhi không nói gì, nhưng hắn nhạy bén ý thức được hai người có chút vấn đề.
Mọi người nghĩ Tổ An tới là vì sự tình của Sở gia, nhưng hắn lo lắng có quan hệ đến nữ nhi, cho nên muốn nhanh chóng đưa Ôn Thần này đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Cái này cũng không trách được hắn, đổi thành bất luận kẻ nào, ở giữa nhi tử Thái Thú và một người ở rể, đều sẽ không chút do dự chọn nhi tử Thái Thú.
Lại nói, Trịnh gia sớm đã trói chặt với Tang gia, căn bản không có khả năng trở cờ.
Tang Hoằng cười rộ lên:
- Không sao, nếu Tổ công tử muốn lưu lại uống chén rượu mừng mà nói, chúng ta cũng hoan nghênh.
Trịnh Ngọc Đường có lòng ngăn cản, đáng tiếc nguyên do trong đó liên quan đến nữ nhi lại không tiện nói ra, chỉ có thể giữ im lặng.
Tổ An cười cười:
- Tang đại nhân đã nhiệt tình mời, ta chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.
Sắc mặt của Tang Thiên cực kỳ khó coi, hắn căn bản không muốn gia hỏa này xuất hiện ở trong hôn lễ của mình, chỉ bất quá phụ thân đã nói, hắn không tiện cự tuyệt, chỉ có thể hừ lạnh quay người đi vào.
Tổ An thấy vậy liền nói:
- Nói đến Trịnh tiểu thư là học trò của ta, hiện tại Tang công tử sắp thành thân với Trịnh tiểu thư, về sau nhìn thấy ta có nên hành lễ đệ tử hay không?
Tang Thiên:
- ...
Tang Hoằng:
- ...
Tạ Đạo Uẩn:
- ...
Tang Thiên giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng đi vào nhà.
Tang Hoằng cũng lo lắng hắn lại gây sự, nên nhanh chóng đi theo, trong lòng âm thầm hối hận, vừa rồi mình miệng tiện làm gì.
Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Sau khi cưới, Trịnh tiểu thư hơn phân nửa là sẽ không hạnh phúc.