Người xung quanh quay đầu nhìn hắn, ai ở ngày cưới lại nói ra lời như thế, chỉ bất quá nghĩ đến ân oán của hắn và Tang gia, lại không thấy ngoài ý muốn.
Tạ Đạo Uẩn nhịn không được truy vấn:
- Vì sao lại nói như vậy?
Tổ An giải thích:
- Vừa rồi ta nói lớn như vậy, Tang công tử lại không nghe được, chứng minh lỗ tai của hắn không tốt, trước đó Kỷ thần y nói qua, tuổi còn trẻ lại bị bệnh này, hơn phân nửa là do thận hư.
- Thận hư?
Tạ Đạo Uẩn hơi đỏ mặt, thân là tài nữ, nàng xem qua không ít sách, tự nhiên biết từ này có ý gì.
Tang Thiên đang đi ở phía trước lảo đảo xém chút ngã xuống, tức giận đến muốn quay đầu quyết đấu với đối phương.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +811!
Tang Hoằng giữ chặt hắn:
- Không nên vọng động, hắn cố ý đến khiêu khích, hôm nay là ngày vui của ngươi, không cần phức tạp.
- Thế nhưng để tiện nhân kia ở chỗ này diễu võ dương oai, trong lòng ta không nhịn được.
Khuôn mặt của Tang Thiên đỏ bừng lên.
Tang Hoằng an ủi:
- Yên tâm, Sở gia sắp xong đời, hắn nhảy nhót không được mấy ngày.
Tang Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đến thời điểm đó ta muốn rút gân lột da tiện nhân kia, để hắn hối hận đi vào thế giới này!
Tang Hoằng nhíu mày, hắn cảm thấy Tổ An là một nhân tài, có ý lôi kéo, bất quá đã kết thù kết oán với nhi tử như vậy, cưỡng ép lôi kéo cũng không có ý nghĩa, đến lúc đó lại nói sau.
Trải qua lần sóng gió này, tiết tấu của hôn lễ rõ ràng nhanh hơn khá nhiều.
Cũng không biết người nào hô một tiếng:
- Tân nương tử đến, tân nương tử đến!
Mọi người quay đầu nhìn lại, một nữ tử mặc áo cưới được nha hoàn dẫn dắt chậm rãi đi tới.
Dù trên đầu đội khăn cô dâu, nhưng vẫn có thể từ dáng người thướt tha nhìn ra đây là một đại mỹ nhân.
Tổ An liếc liền nhận ra là Trịnh Đán, dù sao thân thể của đối phương chỗ nào hắn chưa xem qua, chưa sờ qua, hiện tại nàng so với thời kỳ thiếu nữ thì hơi nở nang hấp dẫn hơn, cái này có không ít công lao cày cấy của hắn.
Nhìn thấy Trịnh Đán, khuôn mặt âm trầm của Tang Thiên không khỏi lộ ra nụ cười, hừ, ta sắp được ôm mỹ nhân về, còn ngươi chỉ có thể ở một bên nhìn.
Hắn bước nhanh nghênh đón, từ trong tay người Trịnh gia tiếp nhận dây tơ lụa màu đỏ, một đầu khác thì bị Trịnh Đán cầm ở trong tay, dẫn dắt tân nương đi vào.
Nhìn thấy hai người sắp bái thiên địa, trong lòng Tổ An có chút lo lắng, vì sao đồ vật mình chờ còn chưa tới?
Tổ An suy nghĩ muôn vàn, tuy hắn xác định sự tình mình chờ sẽ đến, nhưng không xác định có phải tới hôm nay hay không.
Nếu như đến, hết thảy dễ nói, nhưng nếu không đến, chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn Trịnh Đán và Tang Thiên bái đường thành thân?
Mặc dù hai người đối với quan hệ của song phương sớm đã có nhận thức chung, thậm chí bây giờ Tang Thiên còn bị thuốc của Kỷ Đăng Đồ làm cho không thể xxx, nhưng vì sao nghĩ đến hai người bái đường, trong lòng mình vẫn cảm thấy là lạ?
Ai, đã làm ác nhân thì phải làm ác nhân đến cùng chứ, sao chơi đùa lại thành chân ái rồi, cái này không phải khiêng đá đập chân mình sao.
Đúng lúc này, bên tai truyền tới thanh âm mềm mại đáng yêu:
- A Tổ, nghe nói ngươi đội nón xanh cho Tang Thiên?
Tổ An ngẩng đầu nhìn lên, Trịnh Đán nắm lụa đỏ đi chậm rãi, người xung quanh cũng than thở cử chỉ dáng vẻ của nàng ưu nhã, ai ngờ nàng đang cùng mình nguyên khí truyền âm.
- Bằng không ta còn có thể đưa hắn cái gì.
Tổ An hừ lạnh.
- Ngươi thật quá xấu.
Ngữ khí của Trịnh Đán có chút cổ quái, chắc hẳn lúc này biểu lộ của nàng sẽ rất đặc sắc.
- Nếu Tang Thiên biết ý nghĩa của nón xanh, chỉ sợ sẽ cùng ngươi không chết không thôi.
Tổ An cười nói:
- Cái sự tích này ta chỉ nói cho ngươi, ngươi không nói với hắn, hắn làm sao biết.
Trịnh Đán thở dài:
- A Tổ, ngươi chọc ghẹo hắn một chút thì thôi, dù sao Trịnh gia và Tang gia quan hệ thông gia không cách nào cải biến, ngươi không nên vọng động, ngược lại sẽ để cho mình rơi vào trong nguy hiểm.
- Không cách nào cải biến? Vậy thì chưa chắc.
Tổ An cười lạnh.
Trịnh Đán cắn môi:
- Nếu như chỉ có một mình ta, ta dù liều tính mạng cũng sẽ đi theo ngươi, nhưng bây giờ thành thân không phải sự tình giữa ta và Tang Thiên, mà là sự tình giữa Trịnh gia và Tang gia, liên quan đến lợi ích của vô số người, ta thật không thể đổi ý.
- Lại nói, ngươi hẳn cũng rõ ràng, ta gả đi cùng hắn cũng chỉ là phu thê trên danh nghĩa, ta sẽ không để cho hắn đụng vào ta. Hơn nữa... Hơn nữa ngươi đã làm tay chân, hắn muốn đụng cũng không đụng được.
Tổ An đáp:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi khó xử.
Trịnh Đán thăm thẳm thở dài:
- Hi vọng như thế.
Kế tiếp là các loại lễ tiết phức tạp trong hôn lễ, nửa đường Tang Hoằng đi tới chỗ Tổ An mấy lần, thấy hắn chỉ đang uống rượu, mới buông lỏng một hơi.
Nếu gia hỏa này thật làm loạn, sẽ có chút phiền phức.
Tạ Đạo Uẩn thì kỳ quái nhìn Tổ An:
- A Tổ, có phải ngươi và Trịnh tiểu thư có cái gì hay không?
Tổ An sững sờ:
- Vì sao hỏi như vậy?
- Ta cũng không nói rõ ràng, chỉ cảm thấy quan hệ giữa các ngươi có chút kỳ quái.
Tạ Đạo Uẩn nói.
- Lúc ở trường, Trịnh Đán thường xuyên đến tìm ngươi hỏi vấn đề số học, đương nhiên bởi vì gia tộc, nàng làm như vậy cũng không gì đáng trách, nhưng kết hợp biểu hiện của ngươi hôm nay lại kỳ quái, bây giờ ngươi phảng phất như một người thất tình đang uống rượu giải sầu.
Tổ An nghẹn họng nhìn trân trối, giác quan thứ sáu của nữ nhân thật thần kỳ, chỉ dựa vào vài chi tiết cũng đoán ra chân tướng?
- Sức tưởng tượng của Tạ tiểu thư thật phong phú, ngày bình thường xem không ít truyện ngôn tình nha?