Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, không suy nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho danh tiếng của Trịnh Đán.
Khuôn mặt của Tạ Đạo Uẩn nóng lên, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta ngày thường đọc rất nhiều loại sách.
Tổ An nhịn không được cười nói:
- Xem qua Kiếm Tiên Bá Đạo 99 ngày đòi yêu chưa?
Tạ Đạo Uẩn kinh ngạc nhìn hắn:
- Nguyên lai ngươi cũng thích xem truyện này?
Tổ An:
- ...
Lại thật xem qua?
Sách này có độc sao, mặc kệ là Sở Sơ Nhan băng tuyết lãnh ngạo, hay Tạ Đạo Uẩn được khen là tài nữ, cũng đều thích xem?
Nói lên sách này, Tạ Đạo Uẩn nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn, kích động cùng hắn thảo luận các loại tình tiết.
- Về sau đừng xem mấy truyện ngôn tình này nữa, rất dễ ảnh hưởng tâm sinh lý, có thời gian thì xem bộ Âm Dương Tạo Hóa Kinh ấy, tình tiết hay hơn nhiều.
- Âm Dương Tạo Hóa Kinh?
- Ân… (*tác nói bộ nào đó dài ngoằn lạ hoắc, nên mình chen đại bộ Âm Dương Tạo Hóa Kinh của leminh mình thích xem nhất vào, các độc giả ai thích sắc hiệp thì qua xem, chỉ đăng ở trên truyenyy.com, theo cảm nhận của mình thì rất ok)
Bất tri bất giác thời gian trôi qua, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô cao vút:
- Bái thiên địa!
Tổ An nhướng mày, chỉ thấy quá trình phụ đã qua, hiện tại tiến vào phân đoạn trọng yếu nhất.
Tang Thiên và Trịnh Đán nắm lụa đỏ, đi đến trong đại sảnh, phía trước có một cái bàn, bên trên phủ vải đỏ, bày lư hương và nến đỏ, đây chính là bàn thiên địa.
Người chủ trì cao giọng hô:
- Nhất bái thiên địa!
Hai người chậm rãi quỳ xuống, mặt hướng bàn thiên địa bái ba bái.
- Nhị bái cao đường!
Tang Hoằng và Trịnh Ngọc Đường ngồi ở chủ vị, vuốt vuốt chòm râu cười ha hả nhìn hai người, hiển nhiên khá là cao hứng.
- Phu thê giao bái!
Thời điểm nhìn thấy hai người đối mặt muốn bái nhau.
Phanh… mọi người vội vàng theo tiếng vang nhìn lại.
Tổ An ngượng ngùng nói:
- Thực xin lỗi, vừa rồi tay trơn, không có cầm chắc ly rượu, không cẩn thận rơi ở trên đất.
Tang Hoằng:
- ...
Tang Thiên:
- ...
Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +444!
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +444!
Thời khắc trọng yếu như vậy, lớn gan phải lớn bao nhiêu mới có thể “không cẩn thận” vỡ ly, cái này rõ ràng là đập phá quán nha?
Thần sắc đám quan khách cổ quái, nghĩ thầm lại có trò vui để nhìn.
Tang Hoằng tằng hắng một cái:
- Xin Tổ công tử chú ý một chút.
Sau đó nhìn người chủ trì phất tay:
- Tiếp tục đi.
Người chủ trì lại bắt đầu hô:
- Phu thê giao bái!
Đúng lúc này, phanh… lại có một cái chén trà ngã xuống đất.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, hai gò má của Tạ Đạo Uẩn ửng hồng, vội vàng khoát tay:
- Không phải ta, không phải ta...
Tang Hoằng tự nhiên biết không phải là nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tổ An:
- Tổ công tử, không nên quá phận!
Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +666!
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!
Tổ An vô tội dang hai tay:
- Không có liên quan gì tới ta, rõ ràng là nàng làm rơi.
Tạ Đạo Uẩn tức đến nghiến răng, gia hỏa này quá vô sỉ rồi.
Tang Hoằng hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn mọi người nói:
- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tiếp tục đi.
Người chủ trì nuốt nước miếng, liên tục hô lâu như vậy, cuống họng rát khô, hi vọng đừng có thêm chuyện nữa:
- Phu thê giao bái!
Tổ An đang nắm một cái đĩa muốn ném xuống đất, bỗng nhiên tay siết chặt, một bóng người đã đi tới trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn:
- Tổ công tử, ngươi sẽ không nói lần này cũng là không cẩn thận chứ?
Bị hắn bắt lấy mạch môn, trong lòng Tổ An giật mình, cổ tay đảo lộn, lấy một góc độ khó tin từ trong tay hắn tránh ra, sau đó trong nháy mắt lui về sau mấy trượng, nghĩ mà sợ nhìn đối phương.
Cường giả Bát phẩm, quả nhiên danh bất hư truyền!
Tang Hoằng sững sờ, không ngờ đối phương có thể đào tẩu khỏi tay mình.
Vừa rồi thân pháp kia, tựa hồ là Vũ Y Triền Ti Thủ của Bùi gia, chẳng lẽ hắn có bối cảnh Bùi gia?
- Họ Tổ, ngươi là có chủ tâm gây chuyện đúng không, người đâu, bắt gia hỏa vô sỉ kia lại cho ta!
Năm lần bảy lượt bị đánh gãy, Tang Thiên sớm đã chứa một bụng lửa giận.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999!
Dù sao hiện tại huynh đệ Phòng Lũ Doanh cũng tới, lại thêm phụ thân là Bát phẩm, đối mặt Hồng Bào Quân của Sở gia cũng không sợ.
Một đống binh lính sớm đã được chỉ thị, ào ào xông tới, Hồng Bào Quân thì vây ở bốn phía Tổ An bảo hộ hắn, tình huống hết sức căng thẳng.
Các khách mời vội vàng tránh né, tuy bát quái thú vị, nhưng tình cảnh lớn như vậy rất dễ tai bay vạ gió, cách xa một chút cho an toàn.
Tang Hoằng cũng buồn bực:
- Tổ An, Tang mỗ một mực lấy lễ đối đãi, ngươi lại liên tiếp nhiễu loạn hôn lễ của khuyển tử, đến cùng có mục đích gì!
Đến từ Tang Hoằng, điểm nộ khí +567!
- Ta nhiễu loạn lúc nào, rõ ràng là đất nhà ngươi không bằng phẳng, để đồ vật tự ngã, sao lại trách đến trên đầu ta?
Tổ An kêu oan nói, vừa rồi nói vấn đề Sở gia, hắn giả ngây giả dại, vậy cũng đừng trách mình học theo.
- Cha, không cần nói nhảm với hắn, trực tiếp diệt đi!
Tang Thiên cũng từ trong tay người hầu lấy đao tới.
Trịnh Đán hơi vung khăn cô dâu lên, lo âu nhìn Tổ An ở xa xa, không biết hắn đến cùng kết thúc như thế nào.
Ngày bình thường hắn không phải xúc động như vậy, hôm nay đến cùng là làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ta...
Trên mặt nàng vừa mừng vừa lo.
Lúc này Tang Hoằng cũng hừ lạnh:
- Hôm nay nếu không cho ngươi một bài học, thật coi Tang gia ta dễ khi dễ sao!
Hắn phất phất tay, vô số cung tiễn thủ từ bốn phương tám hướng lộ đầu ra, giương cung lắp tên nhắm vào đám người Tổ An và Hồng Bào Quân.
Vừa rồi đối mặt Hồng Bào Quân ăn thua thiệt lớn như vậy, hắn làm sao có thể không đề phòng?