Tang Thiên đi thông báo Phòng Lũ Doanh, hắn cũng bí mật phái tâm phúc đi triệu tập nhân thủ mai phục.
Thấy Tổ An rơi vào trùng vây, Trịnh Đán có chút bất an, vội vàng nói:
- Công công, hôm nay dù sao cũng là ngày vui của Đán nhi, thấy máu sẽ không may.
Tạ Đạo Uẩn sững sờ, lời này của Trịnh Đán mặt ngoài nói hợp tình hợp lý, nhưng dưới cái nhìn của nàng, hoàn toàn là đang nói chuyện giúp Tổ An.
Tang Hoằng cau mày, nghe con dâu nói cũng có chút chần chờ.
Đang do dự, bỗng nhiên đại môn bị đẩy ra, một thanh âm to rõ truyền đến:
- Thánh chỉ đến!
Nghe thánh chỉ đến, tất cả mọi người trong sân vội vàng nhìn lại, nghị luận ầm ĩ:
- Thời điểm này làm sao lại đột nhiên có thánh chỉ đến?
- Ngươi ngốc hả, Tang đại nhân là tâm phúc của hoàng thượng hoàng hậu, cho nên hạ thánh chỉ chúc mừng nhi tử hắn thành thân, nói không chừng Trịnh tiểu thư có thể thu được thân phận Cáo Mệnh Phu Nhân đấy.
- Chậc chậc, tuy Trịnh gia là đại gia tộc ở Minh Nguyệt Thành, nhưng dù sao chỉ là thương gia, không có địa vị gì, hiện tại là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng nha.
- Hâm mộ có làm được cái gì, có bản lĩnh ngươi cũng sinh được nữ nhi xinh đẹp như Trịnh tiểu thư đi, nói không chừng cũng có cơ hội cải biến giai cấp.
...
Nghe người xung quanh nghị luận, Tang Thiên vừa mừng vừa sợ:
- Cha, hoàng thượng lại phái người đến chúc mừng chúng ta, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Tang Hoằng không có trả lời, ngược lại sắc mặt ngưng trọng, lấy hắn lý giải về hoàng thượng, nhi tử của mình thành hôn, còn không đáng để hắn lao sư động chúng như vậy.
Thời điểm này có thánh chỉ đến, thật sự là họa phúc khó liệu.
Rất nhanh, một đội võ sĩ từ bên ngoài nối đuôi nhau lao vào, những võ sĩ này từng người khôi ngô cao lớn, trong mắt để lộ ra tự tin cao cao tại thượng, hiển nhiên quanh năm ở kinh thành, để cho bọn họ đến Minh Nguyệt Thành có một loại cảm giác ưu việt.
Đám võ sĩ này rất chỉnh tề phân tán thành hai hàng, sau đó một lão giả mặc mãng bào, tay giơ cao một quyển trục, chậm rãi đi tới.
Mái đầu lão giả bạc trắng, thế nhưng nhìn không ra cảm giác già nua, ngược lại lộ ra thần thái sáng láng.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn toàn trường, trong lòng Tổ An nhảy dựng, người này mang đến cảm giác áp bách còn mạnh hơn Liễu Diệu!
- Lại là một Vương gia!
Tạ Đạo Uẩn hô nhỏ, hiển nhiên đã nhận ra thân phận của đối phương.
- Vương gia?
Ánh mắt của Tổ An ngưng tụ, phải biết ở thế giới này không phải ngươi là huyết mạch Hoàng thất thì có thể phong Vương, đây chẳng qua là điều kiện tiên quyết, mặt khác còn phải đạt tới Tông Sư cảnh mới có thể chính thức phong Vương.
Lại là Tông Sư!
Cũng không biết so với Mễ lão đầu, Vi Hoàn thì ai mạnh ai yếu.
Chủ yếu là do hắn và mấy người kia tu vi chênh lệch quá lớn, dù sao đều có thể nghiền ép hắn, cho nên căn bản phân biệt không ra mỗi người khác nhau.
- Lương Vương!
Tang Hoằng vội vàng nghênh đón, cùng ở trong triều làm quan, hắn tự nhiên nhận ra đối phương.
Lương Vương Triệu Dực, thúc thúc của đương kim Hoàng Đế, tồn tại đức cao vọng trọng trong hoàng tộc.
Nhận ra đối phương, cảm giác bất an trong lòng hắn càng mãnh liệt, hắn có tự mình hiểu lấy, xem như mình thành hôn, cũng không có khả năng phái Lương Vương đến ban thưởng, huống chi chỉ là nhi tử thành thân.
Lương Vương Triệu Dực gật đầu tỏ ý, sau đó cao giọng nói:
- Lâm Xuyên quận trưởng Tang Hoằng, thống lĩnh Minh Nguyệt Thành Phòng Lũ Doanh Tang Thiên tiếp chỉ!
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tang Hoằng và Tang Thiên giật mình, vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ.
Lương Vương lạnh lùng triển khai thánh chỉ đọc:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết... cha con Tang gia cô phụ hoàng ân, giả tạo chứng cứ hãm hại đại quan địa phương và trọng thần triều đình, dẫn đến triều đình rung chuyển, hiện tại bãi bỏ chức quan, ngay trong ngày áp giải hồi kinh xử theo pháp luật, khâm thử!
Trong thánh chỉ còn có một ít từ tối nghĩa Tổ An nghe không hiểu, bất quá câu trọng yếu nhất vẫn nghe rõ, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười, Sơ Nhan làm việc quả nhiên đáng tin, nhanh như vậy đã có ý chỉ mới, hắn vốn đang lo lắng phải trễ mấy ngày, như thế Trịnh Đán phải cùng Tang Thiên bái đường thành thân.
Lúc này người khác cũng nghe rõ nội dung thánh chỉ, nhất thời một mảnh xôn xao.
Tình huống như thế nào!
Cha con Tang gia không phải tâm phúc của hoàng thượng sao, trước một giây mọi người còn cảm giác bọn hắn tiền đồ vô lượng, một giây sau bọn họ liền bị mất chức điều tra?
Kinh hãi nhất không ai qua được Tang Thiên, hắn đang cười tươi chờ hoàng thượng ban thưởng, còn nghĩ về sau trang bức với đám bằng hữu, ai biết nghênh đón lại là một tin dữ.
Tương phản to lớn trong nháy mắt để hắn chết lặng:
- Không, điều đó không có khả năng, nhất định là giả, giả!
Nói đến cuối hắn không khống chế nổi tâm tình, kiệt lực hô lên.
Lương Vương sầm mặt lại, không vui nói:
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi nói bản Vương giả truyền thánh chỉ?
- Không, ta không phải ý tứ này, có điều...
Suy nghĩ của Tang Thiên đã triệt để hỗn loạn.
- Chúng ta vừa mới lập đại công, sao lại bị trừng phạt, bên trong khẳng định có hiểu lầm gì, đúng, nhất định là có hiểu lầm gì đó!
Lương Vương cười lạnh:
- Ngươi là đang chất vấn ý chỉ của hoàng thượng?
Tang Thiên còn muốn nói tiếp, lại bị phụ thân ngăn cản, Tang Hoằng mở miệng hỏi:
- Từ vừa mới bắt đầu, trong lòng ta đã có dự cảm xấu, không nghĩ tới thật bị ta đoán trúng. Bất quá trong lòng ta rất không minh bạch, ta đến cùng thua ở chỗ nào, đến cùng là nơi nào xảy ra vấn đề?
Lương Vương cười hắc hắc:
- Cụ thể như thế nào, Tang đại nhân về kinh thành sẽ rõ ràng.
Tang Hoằng thầm giận, theo lý thuyết cùng là đồng liêu, chút sự tình nói ra cũng không có gì, nhưng Lương Vương rõ ràng là bỏ đá xuống giếng!