Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 789 - Chương 789: Biến Đổi Lớn (2)

Chương 789: Biến đổi lớn (2) Chương 789: Biến đổi lớn (2)

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến năm đó ở kinh thành, có một vụ án liên lụy đến nô bộc trong nhà Lương Vương, mình theo lẽ công bằng chấp pháp, không có cho Lương Vương mặt mũi, chắc là lần đó đắc tội hắn, lần này hắn có cơ hội còn không thừa cơ trả thù?

Hoàng thượng biết rõ Lương Vương có thù với ta, còn phái hắn đến, chẳng lẽ Tang Hoằng ta đã trở thành con bỏ?

Nhìn thấy sắc mặt hắn âm tình biến hóa, Lương Vương cười lạnh, phất phất tay:

- Bắt hết người tương quan lại cho ta!

Hắn vừa dứt lời, một đám thị vệ như lang như hổ ào ào lao tới bắt người của Tang gia.

Nghe được động tĩnh, Tang Hoằng rốt cục bừng tỉnh, cười khổ nói:

- Hôm nay là ngày vui của khuyển tử, có thể để bọn hắn làm xong thủ tục sau cùng lại nói không?

- Tang công tử thành thân?

Lương Vương nhìn về phía Trịnh Đán cách đó không xa, nàng mặc áo cưới xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là tân nương tử, hắn nghĩ thầm tân nương tử này tư thái không tệ, Tang Hoằng thật biết tìm con dâu.

- Nếu đã thành thân, như vậy chính là người của Tang gia, dựa theo thánh chỉ, cùng một chỗ mang đi đi.

Nghe nói như thế, Tang Hoằng chỉ cảm thấy giống như một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, ngay cả tân nương mới vừa vào cửa cũng bắt, đây là tiết tấu muốn chém đầu cả nhà?

Hắn biết hoàng đế xưa nay không có tình cảm, những năm gần đây mình là một cây đao ở trong tay hắn, chuyên môn giúp hắn làm một số sự tình không tiện ra mặt.

Dù triệt để thành cô thần, nhưng hắn nghĩ mình trung thành tuyệt đối, lại thêm còn có rất nhiều vấn đề khó giải quyết đều cần hắn ra mặt, hắn tự tin chí ít còn có thể phong quang mấy chục năm, còn tương lai không có đất dụng võ, tương lai lại nói.

Nhưng không nghĩ đến ngày này tới nhanh như vậy.

Hắn như rớt vào hầm băng, người Trịnh gia càng khủng hoảng không thôi, bọn họ vốn cho rằng dính vào một cái chân to, chờ đợi thăng chức, ai biết tới trước lại là họa diệt môn.

Trịnh Ngọc Đường vội vàng chạy ra nói:

- Vương gia thiên tuế, chúng ta oan uổng, âm mưu của Tang gia chúng ta từ đầu tới cuối không có tham dự, đúng, chúng ta căn bản không hiểu rõ, lại nói, chúng ta quan hệ thông gia cũng là Tang gia ỷ vào quyền thế ép buộc, nói đến chúng ta cũng là người bị hại.

Tang Hoằng thất hồn lạc phách như không nghe thấy, Tang Thiên lại giận tím mặt:

- Hỗn trướng, ban đầu là người nào xin quan hệ thông gia với Tang gia chúng ta, hiện tại ngươi nói như thế mà nghe được.

Trịnh Ngọc Đường vội vàng nói:

- Mọi người mau nhìn, theo lý thuyết ta là trưởng bối của hắn, nhưng hắn nói chuyện với ta cũng không khách khí như thế, có thể nghĩ ngày thường chúng ta ở chung không bình đẳng cỡ nào, Tang gia bọn họ lấy quyền thế bức bách, Trịnh gia chúng ta làm sao dám cự tuyệt, xin Vương gia làm chủ!

Lời vừa nói ra, quan khách xung quanh sắc mặt cổ quái, mấy ngày này Trịnh gia các ngươi gặp người liền nói khoác quan hệ thông gia với Tang gia, toàn bộ Trịnh gia từ gia chủ, cho tới người gác cổng, trên mặt ai không tràn đầy vẻ hoan hỉ?

Đương nhiên mọi người xem thường quy xem thường, nhưng trong lòng rõ ràng, hiện tại Tang gia sụp đổ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ai cũng không muốn dính líu quan hệ với Tang gia.

- Đủ rồi!

Lương Vương hừ lạnh, hiển nhiên lười quan tâm chi tiết bên trong.

- Bất kể như thế nào, nếu như đã bái đường thành thân, như vậy chính là người của Tang gia, cùng nhau mang về kinh thành, cụ thể xử phạt như thế nào, tự có Ngự Sử Đài phán quyết.

Nghe kết luận như vậy, người Trịnh gia biến sắc, nếu như chỉ một Trịnh Đán thì thôi, sợ là sợ Tang gia phạm tội quá lớn, vạn nhất bị tru di cửu tộc, Trịnh gia bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ vào.

Nhưng đối mặt với Vương gia, cao thủ Tông Sư cấp, chỉ là Trịnh gia làm sao có tư cách phản kháng.

Mấy binh sĩ chạy về phía Trịnh Đán, cầm lấy gông xiềng muốn khóa nàng.

Thân hình Trịnh Đán khẽ run, trong đầu nàng sớm đã trống rỗng.

Nàng hi sinh hôn nhân hạnh phúc của mình, chính là vì Trịnh gia.

Nhưng hôm nay hôn nhân này không chỉ không mang đến lợi ích cho Trịnh gia, ngược lại mang đến cho Trịnh gia tai họa ngập đầu.

Hơn nữa những lời vừa rồi phụ thân nói, nàng cũng cảm thấy rất xấu hổ, mặc dù biết đối phương là vì Trịnh gia, nhưng làm như vậy không khỏi quá vô sỉ, coi như sau cùng Trịnh gia bình an vượt qua kiếp nạn này, danh dự cũng hủy sạch.

Nhìn những thị vệ kia đến khóa mình, nàng nhíu mày, dù sao đã từng là cự bá hắc đạo của Lâm Xuyên quận, nàng vô ý thức muốn phản kháng, bất quá nghĩ lại, coi như mình đi được, Trịnh gia nhiều người như vậy đi được sao?

Lại nói, Lương Vương đường đường là Tông Sư ở chỗ này, làm sao có thể để cho nàng đi được.

Đúng lúc này, một bóng người chặn ở trước mặt những thị vệ kia:

- Chậm đã!

Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng nàng vẫn nhận ra đối phương, dù sao trên người nam nhân kia có bao nhiêu cái nốt ruồi nàng cũng nhớ kỹ nha.

- Ngươi là ai?

Lương Vương liếc hắn một cái, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt, bất quá chỉ là Ngũ phẩm, cũng dám nhảy ra gây chuyện.

- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là một chữ lý.

Tổ An đáp.

Phía sau Tạ Đạo Uẩn âm thầm xì một cái:

- Còn nói hai ngươi không có quan hệ!

Nếu như trước đó nàng chỉ thuận miệng suy đoán, bây giờ lại thật hoài nghi.

Dù sao Trịnh gia và Sở gia xưa nay thù địch, Tổ An và Tang gia cũng có thù, hắn thực không có lý do nhảy ra nói chuyện thay Trịnh Đán mới đúng.

Chẳng lẽ bởi vì hai người ở trường học là thầy trò?

Ai tin được!

Bất quá nhìn thấy hắn đối mặt với uy áp của Tông Sư còn có thể chậm rãi nói chuyện, Tạ Đạo Uẩn vẫn bội phục không thôi, nàng tự hỏi nếu đổi chỗ, mình ngay cả nói cũng chưa chắc nói rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment