Nàng làm sao biết, Tổ An đã gặp không biết bao nhiêu Tông Sư đại lão.
Lương Vương cười lạnh:
- Lý? Không biết ngươi có chữ lý gì?
Ngay cả cha con Tang gia cũng không nhịn được nhìn về phía hắn, không rõ vì sao hắn lại giúp đỡ nói chuyện.
Tổ An nói:
- Vừa rồi Vương gia nói Trịnh tiểu thư là người của Tang gia, cái này tha thứ ta không dám gật bừa. Ở đây có mấy trăm người, vừa rồi tất cả đều nhìn thấy, Trịnh tiểu thư và Tang Thiên chỉ bái thiên địa và phụ mẫu, còn chưa phu thê giao bái, nghiêm chỉnh mà nói song phương còn chưa kết thúc buổi lễ, cho nên Trịnh tiểu thư tự nhiên không tính là người của Tang gia. Hơn nữa bây giờ Trịnh gia có ý hối hôn, Trịnh gia chủ, ta nói đúng không?
Trịnh Ngọc Đường vội vàng gật đầu:
- Không sai, tiểu nữ không lấy chồng không lấy chồng.
- Ngươi!
Tang Thiên giận tím mặt, hôm nay Tang gia gặp biến cố đã đủ thảm, Trịnh gia làm như vậy chẳng phải là bỏ đá xuống giếng!
Hắn không chỉ hận Trịnh gia, thuận tiện còn hận luôn Tổ An.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999!
Lương Vương cười lạnh:
- Đến cùng có phải người của Tang gia hay không, không phải ngươi nói tính toán, đã tam môi lục thỉnh, chỉ kém một bước cuối cùng, sao có thể không tính người của Tang gia? Nếu dung túng loại hành vi này, người khác học theo, hôn nhân chẳng phải biến thành trò đùa, tương lai Đại Chu triều ta chẳng phải lộn xộn?
Tổ An nhướng mày, đối phương nói rõ là không có ý định buông tha Trịnh Đán, lấy địa vị của Trịnh gia, chắc hẳn còn không có tư cách đắc tội một Vương gia, đáp án rất đơn giản, chính là Lương Vương này có thù với Tang gia, dự định giết hết người của Tang gia.
Hắn nhịn không được nhìn cha con Tang Hoằng, còn tưởng chỉ có Sở gia chán ghét bọn họ, không nghĩ tới nhiều người chán ghét bọn họ như vậy, làm người làm đến nước này, là chán sống sao.
Hiện tại vấn đề có chút khó khăn, đến cùng làm sao mới có thể cứu Trịnh Đán?
Chẳng lẽ nói thẳng nàng là nữ nhân của ta?
Bất quá như vậy quá mạo hiểm, tuy có thể thu một đợt điểm nộ khí, nhưng chưa hẳn cứu được Trịnh Đán, hơn nữa sơ ý một chút sẽ còn làm cho hai người thân bại danh liệt.
Đúng lúc này, Trịnh Đán dùng nguyên khí truyền âm:
- A Tổ, tuyệt đối không nên bại lộ quan hệ của chúng ta, như thế ta thật không cách nào sống. Hiện tại coi như ta bị bắt đến kinh thành, cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì, hơn nữa cho dù chết cũng tốt hơn để gia tộc hổ thẹn, van cầu ngươi.
Tổ An:
- ...
Nữ nhân này là con giun trong bụng ta sao, lại đoán được ta muốn làm gì?
Lúc này Tang Thiên lại nhịn không được:
- Tổ An, ngươi và thê tử ta mắt đi mày lại, hai ngươi đến cùng quan hệ thế nào?
Tổ An nghĩ thầm ta dám nói sợ ngươi không dám nghe, hai ta đâu chỉ mắt đi mày lại, còn ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, ân, nơi kia còn rất chặt, ấm nóng.
Có điều hắn vẫn lựa chọn tôn trọng ý kiến của Trịnh Đán:
- Ngươi suy nghĩ lung ta lung tung gì đó, Trịnh tiểu thư là học trò của ta, ta không nguyện ý thấy nàng bị ngươi liên luỵ, đi ra nói mấy lời công đạo còn không được sao? Ngươi còn không biết xấu hổ nói nàng là thê tử, sợ người ta không bắt nàng sao, thật bỉ ổi!
Các khách mời cũng xì xào bàn tán, từng người nhìn về phía Tang Thiên, ánh mắt hơi khác thường.
Tổ An có hiềm khích với Trịnh gia cũng đi ra giúp đỡ nói chuyện, kết quả ngươi lại quyết kéo Trịnh gia cùng chết.
Thấy ánh mắt xem thường của mọi người, Tang Thiên sắp tức điên, ta gọi nàng thê tử có cái gì không đúng, ngược lại là Tổ An kia đi ra nói vài lời liền thành người lương thiện?
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +1024!
Đúng lúc này thanh âm của Lương Vương vang lên:
- Tổ An, là cô gia của Sở gia?
Phát giác được ánh mắt của đối phương rơi vào người mình, Tổ An vội vàng đáp lễ:
- Không sai, chính là tại hạ, gặp qua Lương Vương.
Hắn suy nghĩ Lương Vương này vừa đến đã nhằm vào Tang gia, chẳng lẽ cũng là trọng thần trong sổ sách?
Sở Sơ Nhan ở kinh thành lôi kéo quan hệ, có khi Lương Vương đến Minh Nguyệt Thành chính là công lao của nàng, cho nên lễ phép rút ngắn quan hệ cũng tốt.
- Tốt... tốt ...
Lương Vương cười híp mắt.
- Thật sự là được đến không mất chút công phu, người đâu, mau bắt hắn lại!
Nụ cười của Tổ An nhất thời cứng lại:
- ? ? ?
Người khác cũng mắt trợn tròn, một giây trước song phương còn trò chuyện với nhau thật vui, sao một giây sau thì trở mặt không quen biết?
- Trong này có phải có hiểu lầm gì hay không, hắn chỉ nói mấy câu giúp ta, cũng không cần vì vậy mà hoạch tội chứ?
Trịnh Đán nhịn không được kéo khăn cô dâu xuống, tiến lên lo lắng nói.
Tạ Đạo Uẩn vốn đang muốn mở miệng, thấy thế liền ngậm miệng lại, Trịnh Đán đã nói lời nàng muốn nói.
Hai người này, thật có chút ý tứ.
Nàng và Trịnh Đán xem như bạn thân, nên quá rõ tính cách của đối phương.
- Tân nương tử thật xinh đẹp.
- Trịnh tiểu thư không hổ là đại mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành, mặc áo cưới càng xinh đẹp hơn.
- Đáng tiếc bây giờ thành gia quyến của tội thần, tương lai không biết có thể bị sung vào Giáo Phường Ty hay không.
- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, đại mỹ nhân như vậy coi như luân lạc tới Giáo Phường Ty, cũng chỉ là đồ chơi của những quan to quyền quý kia, không tới phiên ngươi ta.
...
Tuy tiếng bàn luận rất nhỏ, nhưng làm sao giấu giếm được cao thủ tu hành? Tang Thiên nghe mà da mặt co giật, mấy tên khốn kiếp này ngày bình thường cung cung kính kính với mình, hiện tại lại dám yy thê tử của ta?
Bất quá làm hắn tức giận nhất lại là một chuyện khác, vừa rồi Tang gia gặp phải biến cố như thế, Trịnh Đán từ đầu tới đuôi không nói một câu, kết quả Tổ An xảy ra chuyện, nàng liền mở miệng?