Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 791 - Chương 791: Tú Y Sứ Giả

Chương 791: Tú Y Sứ Giả Chương 791: Tú Y Sứ Giả

Hơn nữa còn lấy khăn cô dâu xuống?

Phải biết theo quy củ, khăn cô dâu của tân nương chỉ có thể do tân lang ở thời điểm động phòng lấy xuống, bằng không sẽ thành điềm xấu.

Hắn nhìn Tổ An, lại nhìn Trịnh Đán, trong lòng hoài nghi càng ngày càng đậm, đáng tiếc lấy tình huống hiện tại hắn không có cách nào chứng thực.

Bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Tổ An đưa cho mình nón xanh còn ở trên đầu, hắn tức giận đến móc ra ném xuống đất, vẫn không hết hận, còn hung ác giẫm mấy cước.

Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +357!

Người xung quanh chú ý tới cử động kỳ quái của hắn, hiếu kỳ nói:

- Vì sao hắn tức giận như vậy?

- Chẳng lẽ cái nón xanh này có nội hàm gì?

...

Lúc này Tổ An lại không có thời gian để ý, hắn nhìn chằm chằm Lương Vương, chờ đợi hắn trả lời.

Lương Vương cười hắc hắc nói:

- Hắn tự nhiên không phải bởi vì nói chuyện thay ngươi mà bị hoạch tội, tội của hắn nghiêm trọng hơn, bởi vì hắn ăn cắp đồ vật của hoàng thượng!

Nghe hắn nói, Tổ An không khỏi nghi hoặc, phản ứng đầu tiên là gia hỏa này ăn vạ.

Ta ngay cả kinh thành cũng chưa đi qua, nói gì tới trộm đồ vật của hoàng đế.

Có điều bỗng nhiên hắn biến sắc, bởi vì hắn nghĩ đến trước đó Vi Hoàn và Mễ lão đầu nói chuyện với nhau, tựa hồ năm đó Mễ lão đầu theo mệnh lệnh của hoàng đế, dẫn một nhóm người đi tìm Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, kết quả tìm được lại nảy lòng tham, giết chết những người khác, ngụy trang thành giả tượng toàn quân bị diệt, sau đó mai danh ẩn tính trốn đi.

Đáng tiếc thiên hạ không có tường không lọt gió, trong cung vẫn tra được tin tức của hắn, phái Vi Hoàn đến đây xem xét.

Nhưng khi đó Vi Hoàn đã chết, hơn nữa cũng không biết ta học Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, chẳng lẽ trước khi hắn chết dùng thủ đoạn gì thông báo hoàng đế?

Hoặc là vì chuyện gì khác?

Trong lúc nhất thời hắn cũng không chắc chắn lắm, thẳng đến những binh lính kia tới gần hắn mới phản ứng lại.

Tang Hoằng bởi vì gia đại nghiệp đại, lo lắng quá nhiều mới không phản kháng, Tổ An chỉ là người xuyên việt, trong tiềm thức còn khinh bỉ hoàng quyền, đương nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói.

Thấy binh sĩ cầm gông xiềng đến khóa hắn, thân hình hắn lóe lên tránh đi.

Lương Vương hơi nheo mắt:

- Thật can đảm, cũng dám phản kháng thánh chỉ, người Sở gia quả nhiên đều to gan lớn mật!

Tổ An lo lắng cho Sở gia tai bay vạ gió, trầm giọng nói:

- Ta là ta, Sở gia là Sở gia, ngươi đứng có nước bẩn gì cũng giội lên người Sở gia.

Lương Vương lạnh lùng nói:

- Ngược lại là có mấy phần cốt khí, đáng tiếc cuối cùng chỉ thành loạn thần tặc tử!

Hắn đang muốn hạ lệnh, Tạ Đạo Uẩn vội vàng chạy ra:

- Vương gia, bên trong có phải có hiểu lầm gì hay không, theo ta biết, Tổ An còn chưa rời Minh Nguyệt Thành, càng đừng đề cập đến kinh thành, làm sao lại dính líu quan hệ tới hoàng thượng, trộm đồ vật của vạn tuế gia?

Mọi người cũng rất nghi hoặc, Tổ An chỉ là con rể, trong mấy ngày nay mới hơi chút phong quang, trước kia bất quá chỉ là lưu manh, hắn có tài đức gì ăn trộm được đồ vật của hoàng thượng?

Ngay cả Tang Hoằng cũng không hiểu ra sao, tu vi của hoàng đế lợi hại bao nhiêu hắn rõ ràng nhất, đừng nói Tổ An, ngay cả mình muốn trộm cũng không thể, hắn thực không thể nào hiểu được cả hai làm sao lại có liên quan.

Tạ Đạo Uẩn tướng mạo xuất chúng, lại thêm lời nói tự nhiên hào phóng, khí chất bất phàm, Lương Vương nhịn không được nhìn nhiều vài lần:

- Cô nương là ai?

- Tiểu nữ Tạ Đạo Uẩn, gia phụ chính là thành chủ Minh Nguyệt Thành Tạ Dịch.

Tạ Đạo Uẩn thi lễ, dáng vẻ đoan trang, để người xung quanh cảm thán đây mới thực là danh môn khuê tú.

- Nguyên lai là Tạ tiểu thư.

Sắc mặt của Lương Vương hòa hoãn, hiển nhiên hắn cũng biết sự tình nàng từng lọt vào nhân tuyển Thái tử phi.

- Thế nào, chẳng lẽ Tạ thành chủ cũng muốn theo khâm phạm?

Tạ Đạo Uẩn vội vàng nói:

- Tự nhiên không phải, ta chỉ nói ra hoài nghi trong lòng mọi người, dù sao lý do Tổ An trộm đồ vật của hoàng thượng này quá khó tin, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng, mong Lương Vương nói rõ hắn đến cùng trộm đồ vật gì.

Tổ An âm thầm cảm thán, tiểu thư Tạ gia thật thiện lương, mọi người chỉ gặp mặt vài lần, nàng lại ở bước ngoặt nguy hiểm giúp mình nói chuyện.

Trịnh Đán cũng tò mò nhìn Tạ Đạo Uẩn, tuy ngày bình thường bằng hữu của mình rất hiền hòa, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, nhưng nàng rõ ràng đối phương là người biết xem xét thời thế, thật không thể tưởng tượng vì sao Tạ Đạo Uẩn lại mạo hiểm như thế.

Bất quá lúc này nàng cũng không nghĩ nhiều, ước gì càng nhiều người giúp Tổ An nói chuyện càng tốt.

Lương Vương hừ lạnh:

- Xin lỗi, việc này là bí mật, không thể lộ ra ngoài. Mời Tạ tiểu thư tránh ra, bằng không cùng tội luận xử.

- Bí mật?

Tròng mắt của Tang Hoằng hơi híp, cả người như có điều suy nghĩ.

Tạ Đạo Uẩn thì tràn ngập áy náy nhìn Tổ An:

- A Tổ, ta đã hết sức, thân phận của ta mẫn cảm, không thể liên luỵ Tạ gia vào.

Tổ An cười cười:

- Tạ tiểu thư sao lại nói như vậy, ngươi có thể cầu tình giúp ta, ta đã rất cảm kích.

Trước đó từ sự tình của Trịnh Đán để hắn hiểu được, những nữ tử đại gia tộc này phải cân nhắc rất nhiều thứ, mọi cử động đều sẽ liên quan đến gia tộc, cho nên căn bản không thể tùy hứng làm bậy.

Nhìn nụ cười của hắn, Tạ Đạo Uẩn không khỏi ngẩn ngơ, ngày bình thường xung quanh nàng không biết có bao nhiêu nam tử giả vờ dũng cảm gan lớn, nhưng thật ngộ nạn từng cái lộ ra nguyên hình, bây giờ Tổ An đã thành khâm phạm, lại còn có thể thoải mái như vậy, cỗ khí phách này thật khiến người ta bội phục.

Lương Vương phất tay:

- Người đâu, bắt lại!

Bình Luận (0)
Comment