Cái này làm hắn có chút tuyệt vọng, nếu là người khác, coi như đắc tội lợi hại hơn nữa, nói không chừng còn có biện pháp.
Nhưng lần này đòi mạng hắn là hoàng đế, một hoàng đế ở thời điểm vương triều cường thịnh ổn định, còn được công nhận là thiên hạ đệ nhất cường giả!
Hắn không có ngây thơ cho rằng, sau khi dâng ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hoàng đế sẽ bỏ qua hắn, hoàng đế duy ngã độc tôn sẽ cho phép trên đời có người thứ hai giống như hắn, thu hoạch được trường sinh?
Phản ứng đầu tiên của hắn là đi đầu quân Tề Vương, dù sao hắn biết Tề Vương và Hoàng Đế minh tranh ám đấu, đồng thời còn có Đại Mạn Mạn có thể làm người trung gian, có điều rất nhanh hắn phủ định loại ý nghĩ này.
Lấy thế lực của Tề Vương, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ biết rõ hoàng đế đang tìm cái gì.
Hoàng đế muốn trường sinh, chẳng lẽ Tề Vương không muốn?
Thất phu vô tội mang ngọc có tội, ai muốn để người khác cũng tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh giống mình.
Vậy mình còn có thể đi nơi nào?
Tổ An hoang mang, trong nháy mắt đó hắn cảm giác thiên hạ to lớn, vậy mà không có đất cho mình dung thân.
Bất tri bất giác hắn lấy ra Ảnh Âm Kính, muốn liên lạc Sở Sơ Nhan, cùng nàng trò chuyện một chút, nhưng vừa xem xét, phát hiện mặt kính đã nứt.
Chắc là vừa rồi cùng Tú Y Sứ Giả tranh đấu, bị Câu Hồn Tác của đối phương chấn hỏng.
Tổ An hối hận, sớm biết như vậy lần trước sau khi lấy ra dùng thì cất vào trong Lưu Ly Bảo Châu.
Hắn thử kêu gọi Sở Sơ Nhan, đáng tiếc Ảnh Âm Kính không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đã triệt để hư hại.
Chẳng lẽ trời cũng vong ta?
Lại nói một bên khác, Lương Vương mang theo thủ hạ ngựa không dừng vó chạy đến Sở gia.
Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như nghe tin ra đón:
- Vương gia làm sao đi mà quay lại?
Trước đây không lâu Lương Vương đến Sở gia tuyên đọc thánh chỉ, giải trừ phong tỏa, sau đó mới đến Tang gia.
Sau khi sửa lại án sai, phu phụ Sở Trung Thiên và Liễu Diệu làm thủ tục giao nhận, đồng thời dàn xếp người nhà.
Lương Vương cười lạnh:
- Hai vị biết rõ còn cố hỏi, vừa rồi những Hồng Bào Quân kia còn muốn chống lại thánh chỉ động thủ với chúng ta, không ngoài dự liệu mà nói, hẳn đã trở về mật báo cho các ngươi.
Sở Trung Thiên biến sắc, trầm giọng nói:
- Chúng ta xác thực vừa được tin tức, bất quá đến bây giờ vẫn không cách nào tin, trong này có phải có hiểu lầm gì hay không, Tổ An và hoàng thượng chưa từng gặp nhau, làm sao lại ăn cắp đồ vật của hoàng thượng?
Lương Vương hừ lạnh, chỉ vào Tú Y Sứ Giả nói:
- Minh Nguyệt Công hẳn nhận ra thân phận của bọn họ, hoàng thượng ngay cả Tú Y Sứ Giả cũng phái ra, chẳng lẽ còn giả được? Còn cụ thể ăn cắp đồ vật gì, là thuộc về bí mật hoàng gia, xin thứ cho bản Vương không thể tiết lộ.
Sắc mặt Sở Trung Thiên âm tình biến hóa, hiển nhiên còn đang suy đoán Tổ An đến cùng làm ra sự tình gì chọc tới hoàng thượng.
Bất quá Tần Vãn Như lại mặc kệ:
- Quả thực là khinh người quá đáng, trong khoảng thời gian này liên tục sử dụng các loại thủ đoạn xấu xa đối phó Sở gia chúng ta, hiện tại thấy sắp thất bại, lại tìm lý do buồn cười như vậy nhằm vào con rể của Sở gia chúng ta? Thật coi Sở gia chúng ta dễ khi dễ sao?
Lương Vương sầm mặt lại:
- Thế nào, Sở phu nhân đây là muốn tạo phản a?
- Đừng cầm tạo phản ra hù dọa ta, năm đó Tiên Hoàng không phải cũng dựa vào tạo phản đoạt được giang sơn sao?
Tần Vãn Như vung tay, hiển nhiên đã rất khó thở.
- Vạn sự chạy không khỏi một chữ lý, các ngươi đã không tuân theo quy củ trước, thì đừng trách chúng ta lật bàn, đến thời điểm xem các ngươi làm sao ăn nói với người trong thiên hạ! Hồng Bào Quân ở đâu?
- Có!
Vô số Hồng Bào Quân từ trong chỗ tối laora, bao bọc vây quanh đám người Lương Vương.
Dù vô số Hồng Bào Quân vây tới, nhưng trừ tiếng bước chân đều nhịp ra, thì cơ hồ không có tạp âm, tất cả binh lính đều kiên nghị và lạnh lùng nhìn đám người Lương Vương.
Lương Vương biến sắc, lấy nhãn lực của hắn làm sao nhìn không ra đây là một chi quân đội trải qua máu và lửa rèn luyện, Đại Chu quốc đã thái bình nhiều năm, rất lâu không có đại chiến, cũng không biết Minh Nguyệt Công này là làm sao huấn luyện bọn hắn thành như vậy.
Bất quá bội phục thì bội phục, hắn rất nhanh kịp phản ứng, lạnh giọng nói:
- Thế nào, các ngươi định đánh giết khâm sai, triệt để tạo phản?
- Đừng cầm những thứ này đến hù chúng ta.
Tần Vãn Như cả giận nói.
- Ngàn năm trước Sở gia chúng ta lập gia, thì xác định ra nguyên tắc không vứt bỏ không buông bỏ, A Tổ là con rể của Sở gia chúng ta, há có thể mặc cho các ngươi lấy một lý do buồn cười bắt đi?
Lương Vương nhìn về phía Sở Trung Thiên:
- Minh Nguyệt Công, chẳng lẽ này cũng là ý tứ của ngươi?
Sở Trung Thiên đáp:
- Không sai, tuy Sở gia chúng ta xưa nay không gây chuyện, nhưng cũng không phải mặc cho người ta khi dễ.
Tần Vãn Như ngoài ý muốn nhìn trượng phu, tính tình của trượng phu xưa nay hiền lành, nàng vốn đang lo lắng hắn ở thời điểm này lo trước lo sau, không nghĩ tới hắn cũng kiên quyết đứng ở bên mình như vậy.
Sắc mặt của Sở Trung Thiên âm trầm như nước, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy lý do này quá mức hoang đường, lại thêm trước đó lao ngục tai ương, tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi hắn đường đường là Công Tước?
Nếu không nhân cơ hội này đánh đau những người có ý đồ nhúng chàm Sở gia, không chừng đằng sau còn có a miêu a cẩu khác chạy tới.
- Tốt, cực kỳ tốt!
Lương Vương cười ha ha, sau đó sắc mặt lạnh lẽo.
- Nếu là mười mấy năm trước, nói không chừng bản Vương còn kiêng kị ngươi mấy phần, nhưng năm đó ngươi bị thương nặng, cảnh giới rơi xuống, bây giờ bất quá chỉ là Bát phẩm, nào có tư cách ở trước mặt bản Vương nói những thứ này!