Sở Trung Thiên lạnh lùng nói:
- Người Sở gia xưa nay không cậy vào vũ lực cá nhân, chỉ coi trọng mọi người đồng tâm hiệp lực, có tư cách hay không, Vương gia thử một chút thì biết.
- Lừa mình dối người, nói như thế chỉ làm người buốn cười mà thôi!
Lương Vương cười lạnh.
Lúc này Vệ tướng quân Liễu Diệu ở một bên vội vàng đi đến bên cạnh Lương Vương nói nhỏ:
- Vương gia cẩn thận, những Hồng Bào Quân này rất khó đối phó.
Hiển nhiên lần trước ăn thiệt thòi để hắn lòng còn sợ hãi.
- Vậy ta thật muốn thử một chút!
Dù Lương Vương nói như vậy, nhưng hắn vẫn bổ nhào về phía Sở Trung Thiên, hiển nhiên hắn cũng không nguyện ý chính diện khai chiến với Hồng Bào Quân.
Một là hắn mang binh lính không nhiều, coi như tăng thêm cấm quân của Liễu Diệu, cũng kém xa Hồng Bào Quân.
Hai là thật để hai quân chém giết quy mô lớn, cục diện cũng không phải hắn có thể khống chế, tin tức làm sao cũng không có khả năng che giấu.
Tuy Sở gia khẳng định phải xong đời, nhưng những người khác khẳng định sẽ có cảm giác thỏ chết cáo buồn, sau khi sự việc xảy ra, Ngự Sử Đài vạch tội hắn, hoàng thượng vì ổn định lòng dân, nhất định sẽ vứt bỏ hắn.
Cho nên vẫn là do mình ra tay, muốn đánh thì đánh, muốn dừng thì dừng, hoàn toàn có thể tự mình làm chủ.
Đương nhiên tốt nhất là bắt giặc bắt vua trước, trực tiếp bắt lấy Sở Trung Thiên.
Nhìn thấy Sở Trung Thiên vung chưởng chào đón, trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, bây giờ tu vi của đối phương chỉ tương đương Tang Hoằng, vừa rồi Tang Hoằng bị hắn đánh trọng thương, Sở Trung Thiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Bất quá song chưởng tương giao, trong lòng hắn lại giật nảy mình, bởi vì hắn phát giác được trên bàn tay đối phương dùng là nhu lực, không có cứng đối cứng.
Mà Sở Trung Thiên thì mượn lực phản chấn của đối chưởng, nhanh chóng thối lui, cơ hồ là nháy mắt đã trở lại trong Hồng Bào Quân.
Hiển nhiên nhiều năm chinh chiến để hắn sớm phòng bị đối phương đánh lén, cho nên làm đủ chuẩn bị.
Thấy bị đối phương trêu đùa, Lương Vương cực kỳ tức giận, tiếp tục đuổi theo đối phương, hi vọng thừa dịp hắn đặt chân chưa ổn trước, từ trong trận doanh của Hồng Bào Quân bắt ra.
Bất quá Hồng Bào Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vô số cung tiễn bắn tới.
Cảm nhận được cung tiễn gào thét mà đến, hắn không dám xông về phía trước nữa, hai tay vội vàng xoay chuyển, một viên cầu trong suốt vây quanh hắn.
Những mũi tên kia bắn lên viên cầu, kích thích RA từng tầng từng tầng gợn sóng, nhưng thủy chung không thể đâm rách.
Mắt thấy trên viên cầu cắm mũi tên càng ngày càng nhiều, Lương Vương hét lớn, những mũi tên kia bỗng nhiên phản xạ trở về.
Sắc mặt của Sở Trung Thiên biến hóa, vội vàng hạ lệnh:
- Cầm thuẫn!
Hồng Bào Quân ào ào giơ thuẫn bài lên, giữa không trung hình thành từng hư ảnh màu xanh lam, hợp lại chặn ngang ở trên bầu trời.
Những cung tiễn bắn nhanh đến kia đều bị ngăn cản.
Liễu Diệu âm thầm cười lạnh, trước đó mình là bị chiêu này làm cho cực kỳ chật vật, mặc cho tu vi của ngươi cao hơn lại như thế nào, bị lực lượng quân trận phân tán chia đều, còn không phải nhẹ nhõm tiếp được.
Tâm lý con người luôn kỳ quái như thế, nếu như trước đó hắn không thất bại, hiện tại sẽ muốn Lương Vương đại hoạch toàn thắng; nhưng mình thất bại trước, hắn lại cầu đối phương cũng bại, tốt nhất là bại thảm hại hơn.
Huống chi xưa nay Lương Vương và Liễu gia không hòa thuận, hắn tự nhiên vui vẻ nhìn thấy đối phương ăn quả đắng.
Trên mặt Lương Vương lại giếng cổ không gợn sóng, cả người lơ lửng ở giữa không trung, hai tay mở ra, bàn tay từ từ đi lên, giống như trong tay nâng đồ vật nặng nề gì vậy.
Chỉ thấy hai tay hắn loáng thoáng xuất hiện một viên cầu trong suốt, thời điểm mới xuất hiện xoay tròn rất chậm, nhưng đột nhiên tốc độ lại tăng nhanh.
Sau đó hắn trực tiếp ném hai viên cầu về phía Hồng Bào Quân.
Viên cầu trong suốt đụng lên Quy Giáp Thuẫn, oanh… một trận khí lãng truyền ra, Quy Giáp Thuẫn lay động, phía trên lưu chuyển ánh sáng màu lam lúc sáng lúc tối, phía dưới không ít binh lính phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị chấn nội thương không nhẹ.
Sắc mặt của Liễu Diệu có chút khó coi, trước đó mình toàn lực công kích, Hồng Bào Quân giống như người không việc gì, chẳng lẽ mình và Lương Vương chênh lệch lớn như vậy sao.
Lúc này trong trận doanh Hồng Bào Quân, rất nhanh có binh lính khác thế chỗ người thụ thương, Quy Giáp Thuẫn ở giữa không trung ổn định lại.
Trong mắt Lương Vương lóe lên vẻ khó chịu, lần nữa ngưng tụ ra hai viên cầu trong suốt đập xuống.
Oanh… Quy Giáp Thuẫn lay động, bất quá thủy chung sừng sững không ngã.
- Xem các ngươi chống đỡ được mấy lần!
Lương Vương cũng nổi giận, lần nữa ngưng tụ ra viên cầu trong suốt.
Có điều hắn dù sao cũng là tông sư, không có giống trước đó lỗ mãng tùy ý công kích, mà không ngừng bay múa ở trên không trung, vừa oanh kích quân trận, vừa tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Tuy quân đội có thể dựa vào trận pháp, lấy số lượng thủ thắng, nhưng cũng không phải không có nhược điểm, trận pháp cuối cùng vẫn không sánh bằng một người thuận tiện, nhân số càng nhiều, yêu cầu phối hợp càng cao, sẽ càng dễ dàng xuất hiện sơ hở.
Quân đội chỉnh tề như Hồng Bào Quân đã có thể được xưng nhất đẳng, nhưng bị công kích không ngừng, cuối cùng vẫn sẽ lộ ra sơ hở.
Loại sơ hở này không cần nhiều, chỉ cần một lần, cũng đủ để cao thủ chân chính bắt lấy.
Cả người hắn ở trên không trung vẽ ra từng đạo tàn ảnh, không ngừng từ các góc độ oanh kích Hồng Bào Quân, nếm thử sáng tạo cơ hội.
Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, thời điểm đến phương vị kế tiếp, bóng người ở chỗ cũ còn chưa biến mất, rơi vào trong mắt người khác, dường như đầy trời đều là bóng ảnh của hắn, bốn phương tám hướng oanh kích quân trận.