Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 797 - Chương 797: Nội Tình Của Sở Gia

Chương 797: Nội tình của Sở gia Chương 797: Nội tình của Sở gia

Hồng Bào Quân mệt mỏi ngăn cản, giống như một chiếc thuyền con trong nộ hải, tuy một lần lại một lần tránh thoát nguy hiểm lật úp, nhưng mọi người đều biết, bị sóng biển thôn phệ chỉ là sự tình sớm muộn.

- Đây chính là lực lượng của Tông Sư?

Động tĩnh bên Sở gia lập tức hấp dẫn rất nhiều người đến tìm tòi hư thực, thấy cảnh này từng cái sắc mặt trắng bệch.

Lúc này thanh âm của Sở Trung Thiên chậm rãi vang lên:

- Chiến kỳ ra, trống trận lên!

Chỉ thấy Hồng Bào Quân bỗng nhiên tản ra, một đám binh lính đẩy ra một chiếc xe ngựa, phía sau xe ngựa đứng sừng sững một cái trống to.

Mũi chân của Tần Vãn Như điểm một cái, cả người nhảy lên xe, sau đó cầm dùi trống nặng nề đập xuống.

Đông! Đông! Đông!

Từng tiếng trống thẳng vào nhân tâm truyền đến, khiến người ta nghe xong thì có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Đám người Liễu Diệu ở một bên quan chiến, chú ý tới từng đạo gợn sóng mà mắt trần cũng có thể thấy tản ra, sau đó tứ tán lên trên người Hồng Bào Quân, những Hồng Bào Quân kia nộ hống, khí thế từng người đề cao gấp đôi.

Liễu Diệu âm thầm líu lưỡi, tuy lên làm Vệ tướng quân trình độ rất lớn là bởi vì hắn là thúc thúc của Hoàng hậu, nhưng làm lâu như vậy, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một số chiến sự.

Năm đó Nhân tộc và Thú Nhân tộc giao chiến, hành khúc của Thú Nhân tộc cho Nhân tộc ấn tượng rất sâu sắc, cho nên về sau Nhân tộc nghiên cứu ra dùng trống trận, quân nhạc… đến đề thăng sĩ khí quân đội, tăng cường năng lực tác chiến.

Chỉ bất quá dạng trống trận này, nhạc cụ đều là Phù Văn Sư nghiên cứu chế tạo thành, hơn nữa còn phải dựa vào thủ pháp đặc biệt thôi phát mới được.

Bây giờ toàn bộ Đế quốc, chỉ có bộ đội tinh duệ nhất mới có phân phối như vậy, gia tộc bình thường làm sao có cái đồ chơi này?

Bởi vậy có thể thấy được nội tình của Sở gia như thế nào, khó trách nhiều thế lực tranh nhau lôi kéo bọn họ như vậy.

Lúc này trong trận lại có biến cố, chỉ thấy hai tay Sở Trung Thiên vung lên, quanh người xuất hiện một vòng cờ lệnh màu đỏ treo lơ lửng ở giữa không trung.

Sau đó ngón trỏ của hắn điểm liên tục:

- Đi!

Từng cây cờ lệnh đâm vào từng phương vị khác nhau, trận hình của Hồng Bào Quân cũng theo đó biến động, đồng thời địa phương cờ xí rơi xuống lại nổi lên ánh sáng màu lam bao trùm binh lính.

Giữa không trung, thuẫn giáp vốn có chút ảm đạm trong nháy mắt sáng lên, từng trận ánh sáng màu lam lấy đường vân vô cùng huyền áo đang không ngừng du tẩu.

Cùng lúc đó, giữa không trung xuất hiện rất nhiều hư ảnh cờ xí, Lương Vương biến sắc, muốn nhảy ra phạm vi cờ xí, đáng tiếc dù tốc độ của hắn lại nhanh, nhưng trước mắt luôn có một cây cờ xí ngăn trở đường đi.

- Đây là...

Nhìn Lương Vương nộ hống liên tục, nhưng thủy chung không thể đột phá trận pháp, người xung quanh đều hoảng sợ.

Lại có thể vây khốn Tông Sư, Sở gia còn có sát chiêu như vậy?

Giờ khắc này thế lực khắp nơi trong Minh Nguyệt Thành mới nhớ lại truyền thuyết mấy trăm năm trước liên quan tới Sở gia, nhiều năm như vậy Sở gia giấu nhuệ khí, hòa khí sinh tài, để mọi người quên đi ngày xưa bọn hắn lợi hại cỡ nào.

Liễu Diệu cười trên nỗi đau của người khác, nghĩ thầm may mắn lúc trước mình biết khó mà lui sớm, bằng không chỉ sợ phải lột một lớp da.

Lúc này thanh âm ầm ầm truyền đến, chỉ thấy Hồng Bào Quân chậm rãi chia làm hai, trung gian lộ ra một mảnh đất trống, mười mấy Hồng Bào Quân chậm rãi đẩy một khung Công Thành Nỗ to lớn đi ra.

Nói là nỏ, nhưng trên thực tế càng giống pháo, Nỗ Thương to lớn bắn ra, đủ để đánh nát một cổng thành.

Lúc này Công Thành Nỗ chậm rãi nâng lên, trên đầu mũi tên lấp lóe hàn quang dày đặc, đồng thời toàn thân có phù văn rườm rà đang lưu chuyển, hiển nhiên là tác phẩm của Phù Văn Sư cao minh.

Mắt thấy Công Thành Nỗ nhắm vào mình, Lương Vương cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ mình, hắn biết nếu bị bắn trúng, chỉ sợ không chết cũng trọng thương.

Hắn muốn phá vây rời đi, đáng tiếc xung quanh lại bị những cờ xí cổ quái kia ngăn cản, quả nhiên là lên trời không đường xuống đất không cửa.

Rơi vào đường cùng, hai tay của hắn hư ôm ở trước ngực, một quang cầu to lớn không ngừng ngưng kết, hiển nhiên là dự định cứng đối cứng.

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên:

- Hai vị tạm thời dừng tay!

Một đội nhân mã chạy tới, đi đầu là thành chủ Tạ Dịch.

Bên cạnh còn có Tạ Đạo Uẩn, nàng bình thường mỹ lệ nhã nhặn, lúc này trên gương mặt lại tràn đầy vẻ khẩn trương, ở bốn phía tìm kiếm thân ảnh của người nào đó, đáng tiếc nàng nhìn một vòng, lại không nhìn thấy người muốn tìm.

Mới vừa rời Tang gia, nàng vội vàng đi tìm phụ thân xin giúp đỡ, ai biết trên nửa đường thì đụng phải phụ thân đang chạy tới Sở gia.

Nguyên lai mặc kệ là từ Minh Nguyệt Thành yên ổn, hay từ lợi ích của Tề Vương nhất mạch, Tạ Dịch đều không nguyện ý nhìn thấy Sở gia xảy ra chuyện.

Chỉ tiếc lúc này song phương trong chiến trường như tên đã trên dây, không phát không được, làm sao nghe hắn nói.

Tạ Dịch vội vàng nhìn Liễu Diệu nói:

- Liễu tướng quân, ngài nhanh khuyên bọn họ, bằng không sẽ xảy ra đại sự.

Liễu Diệu mỉm cười:

- Yên tâm, Lương Vương là cao thủ Tông Sư cấp, ứng phó cục diện này khẳng định dễ như trở bàn tay, chúng ta đừng gây thêm phiền.

Tạ Dịch:

- ...

Ta lo lắng không chỉ Lương Vương, còn có Sở gia!

Lúc này Lương Vương ở giữa không trung nghe Liễu Diệu nói, trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời nữ quyến của Liễu gia, dễ như trở bàn tay? Con mẹ nó ngươi đi thử một chút? Cam đoan cặn bã không còn sót lại chút nào.

Lúc này hắn thầm hối hận mình quá khinh thường, ngày bình thường sống an nhàn sung sướng, trừ một lần ở trên chiến trường đại cục đã định, thì không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến trận, hiện tại đánh giá thấp thực lực của Sở gia rồi.

Bình Luận (0)
Comment