Tổ An thở dài, tuy trong lòng của hắn có kế hoạch, nhưng sau cùng như thế nào, cũng không ở trong khống chế của hắn.
Lại thêm trong khoảng thời gian này tại trường học giải tin tức đến xem, cái này thế giới so Địa Cầu phải lớn hơn nhiều, đồng thời lại không có kiếp trước máy bay đường sắt cao tốc các loại công cụ giao thông, địa lý cách trở rất dễ dàng khiến người ta trời nam đất bắc.
Trịnh Đán cũng là bùi ngùi thở dài:
- Hơn phân nửa là về không được.
Đừng nói Tổ An, nàng đồng dạng tiền đồ chưa biết, không biết đợi chờ mình là như thế nào vận mệnh.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một thanh âm:
- Đợi một chút!
Đội xe chậm rãi dừng lại, phía trước còn truyền đến thanh âm rối loạn và thương lượng tranh chấp.
Tổ An sững sờ, trước đó hắn cố ý thả ra tin tức Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, thì ngờ tới khẳng định sẽ hấp dẫn đến các thế lực ngấp nghé, nhưng người tới không khỏi quá nhanh rồi? Còn chưa ra phạm vi Minh Nguyệt Thành a.
Hắn rướn cổ lên nhìn, thấy được một trung niên nhếch nhác và một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bị cấm quân cản ở bên ngoài.
Trịnh Đán nhịn không được hừ lạnh:
- Tổ lão sư quả nhiên mị lực phi phàm, đã đến tình cảnh này, lại còn có hồng nhan tri kỷ đến đưa tiễn.
Tổ An cười ha ha:
- Tiểu Đán nhi chớ ăn dấm, như vậy càng chứng minh ánh mắt của ngươi không tệ.
Trịnh Đán giật mình, chột dạ nhìn xe tù của Tang Thiên, chỉ thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết có phải là lo lắng tiếp tục nghe sẽ bị tức điên hay không, nên chủ động không chú ý tình huống bên này.
- Tổ An là khâm phạm, không cho phép người thăm viếng!
Những cấm quân kia không ngừng nói, nếu không phải Kỷ Tiểu Hi nhìn quá đáng yêu, đổi lại người khác, bọn họ đã sớm động binh khí.
- Ta chỉ nói với hắn vài câu.
Kỷ Tiểu Hi cầu khẩn nói, chớp đôi mắt to ngập nước.
Nhìn ánh mắt đối phương như biết nói chuyện, một đống cấm quân cao lớn thô kệch tâm xém chút tan chảy, ai bỏ được đánh nàng, nhưng đáp ứng thỉnh cầu của nàng lại không dám.
- Tình huống như thế nào, sao lâu như vậy còn chưa giải quyết?
Lương Vương bất mãn dẫn người tới xem xét.
Khi thấy Kỷ Tiểu Hi mắt ngọc mày ngài, hai mắt hắn không khỏi tỏa sáng.
Không giống người trẻ tuổi, ưa thích thiếu phụ thành thục, đến tuổi tác như hắn, lại ưa thích các tiểu cô nương tươi non động lòng người.
- Bắt lại cho ta... Khụ khụ, nếu muốn tìm khâm phạm, như vậy hơn phân nửa cũng là đồng đảng, cùng một chỗ bắt lại.
Lương Vương sớm đã am hiểu thủ đoạn quan trường, trực tiếp hạ lệnh.
Chỉ cần mang người đi, nên xử lý như thế nào còn không phải hắn nói tính toán?
- Khụ khụ!
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng ho khan bất mãn, Lương Vương lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Tiểu Hi, nghĩ thầm người nào dám ở chỗ này quấy rầy nhã hứng của ta.
Đang nổi giận, thấy rõ hình dạng của đối phương, hắn không khỏi giật mình:
- Kỷ... Kỷ thần y?
Kỷ Đăng Đồ cười lạnh:
- Xem ra Vương gia còn chưa quên một thảo dân như ta.
Lương Vương u oán, có thể quên được sao, năm đó ở kinh thành, ngựa nhà ai không bị gia hỏa này tai họa.
Mỹ danh nói là thí nghiệm thuốc, kết quả ăn thuốc của hắn xong, cả đám đều bắt đầu hành động sinh sản.
- Đây là nữ nhi của ta, nàng và Tổ An là đồng học, có chút việc muốn tìm hắn, Vương gia dàn xếp một chút được không.
Kỷ Đăng Đồ cười hắc hắc nói, lộ ra hàm răng vàng chóe.
- Nguyên lai là chất nữ, đương nhiên không có vấn đề.
Lương Vương cười ha hả, hắn còn nhớ gia hỏa này nổi danh lòng dạ hẹp hòi, mặc dù thực lực bình thường, nhưng dùng độc lại khó lòng phòng bị.
Hơn nữa độc của hắn rất âm hiểm, hiện tại còn nhớ năm đó Thiên Lý Mã của Tần gia bởi vì trúng độc của gia hỏa này, trọn vẹn chơi 18 con ngựa cái mới chết bất đắc kỳ tử.
Lương Vương nghĩ tới tiểu huynh đệ của mình đã sớm mềm mại, nếu còn trúng thứ quỷ quái kia, còn không bị tâm hỏa thiêu chết.
- Tạ ơn Vương gia.
Kỷ Tiểu Hi vui vẻ, vội vàng chạy về phía Tổ An.
- Chờ một chút!
Lương Vương vội vàng ngăn nàng lại.
- Lưu bao lại, không thể mang bất kỳ vật gì qua.
Mặc dù hắn kiêng kị Kỷ Đăng Đồ, nhưng Tổ An là khâm phạm, không thể qua loa được, toàn bộ quá trình nghiêm cấm người khác tiếp cận, càng không cho phép có người giao đồ vật cho hắn, mặc kệ là cho hắn đồ vật cũng tốt, từ chỗ hắn cầm đồ vật cũng được, đều là vì tránh cho xảy ra sơ suất.
Sắc mặt Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, vội vàng lấy đồ vật trên người xuống:
- Như vậy được chưa?
Lương Vương nhướng mày, tuy mặt ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng ai biết trên người có giấu cái gì hay không, đáng tiếc hiện tại lại không tiện soát người, sớm biết như vậy, trước đó nên từ Minh Nguyệt Thành mang theo vài nha hoàn.
- Tự nhiên có thể.
Hắn thuận miệng nói, lại vụng trộm truyền âm Liễu Diệu.
- Liễu tướng quân, làm phiền ngươi ở một bên giám thị, quyết không thể để xảy ra sai lầm gì.
Liễu Diệu hừ lạnh, lão hồ ly này đẩy trách nhiệm trên người mình, có điều hắn cũng bó tay, chỉ có thể theo Kỷ Tiểu Hi đi tới bên cạnh xe tù.
Nhìn thiếu nữ đi tới, Tổ An nhịn không được cảm thán nói:
- Tiểu Hi, cám ơn ngươi đến thăm ta.
Kỷ Tiểu Hi cắn môi:
- Thật xin lỗi, ta cũng giúp không được cái gì.
Tổ An cười:
- Ngươi có gì mà phải xin lỗi, loại tình huống này có thể tới tiễn ta đã rất cảm kích.
- Sớm biết như vậy trước đó không nên giận ngươi lâu.
Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên, gương mặt như táo chín.
Tổ An biết nàng nói là sự tình không cẩn thận ăn lầm Hoan Lạc Thập Bát Độ, nhịn không được cười rộ lên:
- Sự kiện kia sai ở ta, ngươi tức giận cũng rất bình thường.