Trong xe tù, Tang Thiên nghe thê tử nói như thế, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, nếu không phải bị phong bế huyệt câm, nói không chừng hắn đã vỗ tay khen hay.
Tổ An cố ý nhích tới gần Trịnh Đán, ngồi cách nàng gần chút, sau đó cố ý thị uy nhìn Tang Thiên:
- Có bản lĩnh đến cắn ta?
Tang Thiên:
- ...
Con mẹ nó ta muốn quyết đấu với ngươi!
Thấy đối phương cách thê tử của mình càng ngày càng gần, hắn lại không có biện pháp ngăn cản, cả người tức giận đến sắp nổ, trong miệng ô ô, đáng tiếc huyệt câm bị phong ấn, căn bản nói không ra lời.
Nhưng như vậy hắn càng giận.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999!
Hắn chỉ có thể không ngừng vỗ thành xe hô hoán binh lính xung quanh.
- Làm sao thế?
Binh lính trông giữ hắn không kiên nhẫn quay đầu lại.
Tang Thiên vội vàng chỉ về phía Tổ An, khua tay biểu đạt phẫn nộ của mình.
Binh sĩ kia không kiên nhẫn nói:
- Không phải còn chưa dựa vào nhau sao, ngươi gấp cái gì?
Tang Thiên gấp hơn, con mẹ nó không phải vợ ngươi ngươi nói chuyện thật nhẹ nhàng?
Lúc này một người lính khác quát lớn:
- Trước mặt mọi người, chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì sao? Tư tưởng đừng xấu xa như vậy, lại không yên tĩnh, đừng trách chúng ta không khách khí!
Nếu như trước đó, có lẽ bọn họ sẽ còn khách khí với cha con Tang Thiên, dù sao Tang Hoằng cũng là cường giả Bát phẩm, khó tránh khỏi còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Nhưng vừa rồi Lương Vương an bài, để bọn hắn minh bạch cha con Tang gia khẳng định xong.
Lương Vương được tin tức khẳng định càng nhiều, hắn không để ý mặt mũi chèn ép Tang gia, như vậy có thể nói rõ quá nhiều vấn đề, bọn họ làm thủ hạ, bản lĩnh khác không có thì thôi, nhưng bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện nhất định phải đăng phong tạo cực.
Cho nên bọn họ tự nhiên không cần thiết khách khí với Tang Thiên, lại thêm Lương Vương coi trọng Tổ An như vậy, bọn họ rõ ràng nơi này ai mới là đại gia.
Đừng nói Tổ An chỉ ngồi cách Trịnh Đán gần chút, coi như thật nhào tới làm cái gì, hai người bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn âm thầm cổ vũ.
Tang Thiên dù sao cũng là người trong quan trường, lập tức kịp phản ứng, trong lòng phẫn nộ, hai cẩu vật nịnh nọt này, chờ ngày khác lão tử thoát khốn, trước giết Tổ An, lại làm thịt hai ngươi!
Động tĩnh bên Tang Thiên không giấu diếm được Trịnh Đán, nàng nhịn không được nói:
- Ngươi cần gì kích thích hắn như vậy?
Tổ An cười nói:
- Không có cách, gia hỏa này và ta bát tự không hợp, hắn nhìn ta khó chịu, ta nhìn thấy hắn cũng tức giận.
Trịnh Đán u oán liếc hắn một cái:
- Ngươi khi dễ hắn như vậy còn chưa đủ sao?
Tổ An cười, hiển nhiên đây là bí mật chỉ có hai người mới hiểu.
Giai nhân trước mắt vẫn mặc áo cưới lộng lẫy, đây là Trịnh gia hao hết tâm lực chuẩn bị cho nàng, phía trên trân quý nhất là 99 viên bảo thạch, đó là sính lễ Tang gia đưa tới, được khảm nạm trên áo, càng lộ ra sặc sỡ loá mắt.
Trước đó còn chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ khoảng cách gần quan sát, Tổ An không khỏi nhìn ngốc, nhịn không được cảm thán:
- Ngươi thật xinh đẹp, vừa rồi tức giận bộ dáng cũng đẹp.
- Ô ô ô!
Tang Thiên gấp đến độ đập xe tù, gia hỏa này là đang cố ý đùa giỡn hắn!
Nghĩ đến tiểu thê tử yếu đuối mỹ lệ của mình đang bị ác ôn kia khi dễ, trong mắt hắn tràn ngập tơ máu.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +1024!
Dường như nghe được động tĩnh bên này, Tổ An quay đầu:
- Ngươi có bệnh sao, bằng không ngươi để bọn hắn phân xử thử, Trịnh tiểu thư xinh đẹp như thế, ta ăn ngay nói thật có lỗi sao? Chẳng lẽ phải mắng nàng xấu ngươi mới vui vẻ? Ngươi bị bệnh sao?
- Phải phải!
Lúc này đám binh lính cũng khinh bỉ nhìn về phía Tang Thiên, người ta khen lão bà ngươi đẹp cũng có vấn đề sao, không khỏi quá mẫn cảm rồi?
Tang Thiên:
- Con mẹ nó...
Rõ ràng là đối phương có chủ tâm không tốt, kết quả hiện tại thành ta sai?
Hắn xém chút tức ngất!
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +999+999+999...
Tang Hoằng đưa tay đè hắn ngồi xuống, ngón tay viết trên sàn:
- Mắt không thấy tâm không phiền.
Tang Thiên tức giận đến sắp thổ huyết:
- Chẳng lẽ ta chỉ có thể nhìn hắn khi dễ thê tử của ta?
Tang Hoằng tiếp tục viết:
- Hắn không phải không làm cái gì sao? Coi như thật làm gì, chẳng lẽ ngươi quên lúc trước ta nói?
Tang Thiên sững sờ, lúc này mới nhớ tới, khi trước vì ăn cắp phiếu nợ trên người Tổ An, còn có điều tra rõ cao thủ thần bí sau lưng hắn, liền ủy thác Trịnh Đán sử dụng mỹ nhân kế tiếp cận đối phương. Lúc đó phụ thân còn cho hắn một khóa, dù hai người đùa thành thật cũng không nên phát tác, phải nghĩ biện pháp để cho mình được lợi ích tối đa hóa.
Nhưng minh bạch đạo lý là một chuyện, có thể làm được hay không là một chuyện khác, thấy đối phương ở bên cạnh thê tử cười đùa tí tửng, trong lòng hắn không khỏi ứa ra tà hỏa.
Nhìn hệ thống không ngừng đổi mới điểm nộ khí, Tổ An có chút bận tâm, ra sức nhổ một người như vậy, không biết có nhổ trọc không?
Cứ như vậy vừa cùng Trịnh Đán trò chuyện, vừa ngồi thu điểm nộ khí mà Tang Thiên không ngừng cống hiến, nếu không phải xe tù băng lãnh thời khắc nhắc nhở thân phận của mình lúc này, thậm chí Tổ An sẽ cho rằng mình đang nghỉ phép.
Cũng không lâu lắm đội xe ra khỏi cửa thành, nhìn thành tường chậm rãi cách xa, trong lúc nhất thời Tổ An có chút hoảng hốt.
Lúc trước hắn vừa tới thế giới này, là ngồi xe ngựa của Sở Sơ Nhan từ cửa thành chậm rãi tiến vào Minh Nguyệt Thành.
Chỉ bất quá bây giờ là rời đi, hơn nữa còn ở trong xe tù.
- Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?
Thấy hắn bỗng nhiên an tĩnh lại, Trịnh Đán có chút không quen.
- Cũng không biết đời này còn có cơ hội trở về hay không.