Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 811 - Chương 811: Nhổ Trọc

Chương 811: Nhổ trọc Chương 811: Nhổ trọc

Tang Hoằng nhướng mày, nhìn về phía bóng lưng của Lương Vương tràn ngập vẻ oán độc.

Tổ An nhìn Trịnh Đán cười cười, Trịnh Đán giật mình, vội vàng co vào một góc, cách hắn xa xa.

Cử động như vậy rơi vào trong mắt mọi người thì tràn đầy tán thưởng:

- Trịnh tiểu thư thật là tiểu thư khuê các, cho dù như vậy cũng bảo trì khoảng cách với ngoại nam.

Nghe người xung quanh nói như vậy, sắc mặt Tang Thiên mới hoà hoãn lại.

- A Tổ!

Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như đuổi theo, hiển nhiên nhìn thấy hắn bị mang đi, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Tổ An nhìn hai người phất tay:

- Lão gia phu nhân, không cần như vậy, nói không chừng không bao lâu chúng ta còn có thể gặp lại nhau.

Tần Vãn Như nhịn không được xì một miệng:

- Ngươi là chú chúng ta chết theo sao.

Dù sao ở trong mắt đại đa số người, lần này hắn đi có thể nói dữ nhiều lành ít.

Tổ An cười ha ha:

- Tự nhiên không phải, đúng rồi, ta còn có một việc, chờ Sơ Nhan trở về, bảo nàng tuyệt đối đừng tái giá, tương lai ta còn phải cưới nàng lại.

Phu phụ Sở thị biết lần này hắn vốn đã chạy thoát, đi ra hoàn toàn là vì cứu Sở gia, không khỏi rưng rưng, Tần Vãn Như nói:

- Nếu ngươi có thể trở về, chúng ta nhất định bảo Sơ Nhan gả lại cho ngươi.

Tổ An còn nói thêm:

- Đúng rồi, Tiểu Chiêu cũng đừng sớm gả đi, chờ ta trở lại...

Thấy Tần Vãn Như sắp bạo tẩu, hắn vội vàng nói:

- Chờ ta trở lại kiểm định cho nàng một chút, ha ha ha...

Tần Vãn Như nhịn không được nín khóc mỉm cười:

- Tiểu tử thúi này, luôn không đứng đắn như thế.

Đồng thời nàng cũng minh bạch, đối phương nào có cơ hội trở về, nói như vậy bất quá là vì để bọn họ an tâm mà thôi.

Nghĩ đến chỗ thương tâm, nàng không ngừng lau nước mắt.

Sở Trung Thiên cũng than thở, trên mặt đầy vẻ u sầu.

- Lão gia phu nhân, chẳng lẽ thật để cô gia bị mang đi sao?

Đám người Nhạc Sơn yên lặng đi đến bên cạnh hai người, còn có đám người Thành Thủ Bình, Tiêu Thiện Hòa lòng đầy căm phẫn.

Sở Trung Thiên thở dài:

- Ta không thể cầm tính mạng của tất cả tộc nhân đi mạo hiểm, A Tổ hi sinh mình cứu chúng ta, mọi người càng phải trân trọng.

Nghe hắn nói, từ trên xuống dưới Sở gia đầy vẻ đau thương, ngay cả Sở Hồng Tài vốn cho rằng đối phương có thù giết cha cũng im lặng, hắn tự hỏi đổi lại mình, chỉ sợ không thể vĩ đại như vậy.

Tần Vãn Như mở miệng:

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ thông qua đủ loại con đường nghĩ cách cứu viện A Tổ, Sở gia ở kinh thành cũng có không ít nhân mạch.

Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng, hi vọng đã không thể dùng xa vời để hình dung.

Nghe nàng nói, Sở Trung Thiên chợt nhớ tới cái gì:

- Đúng rồi, còn Sơ Nhan, nàng ở kinh thành, để nàng giúp đỡ sớm trù bị, xem có biện pháp gì không.

Tần Vãn Như lắc đầu:

- Tính toán thời gian, Sơ Nhan hẳn đang trên đường về Minh Nguyệt Thành, trước đó đưa Ảnh Âm Kính cho Tổ An dùng, hiện tại chúng ta không có cách nào liên lạc với nàng.

Sở Trung Thiên ngẩn ngơ, sau cùng thở dài một hơi:

- Chẳng lẽ cái này là mệnh.

Thời điểm người Sở gia bi thương tuyệt vọng, những người khác lại cực kỳ kích động.

Tạ Dịch tới cùng Sở Trung Thiên nói mấy câu khách sáo, sau đó vội vàng rời đi, hắn phải bẩm báo Tề Vương sự tình Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.

Không ít người khác cũng có ý nghĩ tương tự, bất quá không biết bọn họ đến cùng đại biểu cho thế lực nào.

Khương La Phu nhìn đội xe rời đi, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên cũng cảm thấy sự tình lần này khó giải quyết.

- Thật là một tiểu tử để người ta không bớt lo!

Nàng hừ lạnh, thân hình lóe lên, đã không biết đi đâu.

Trong lầu các xa xa, một bóng người xinh đẹp ẩn ở đằng sau cửa sổ, dù khuôn mặt bị cửa sổ che khuất, nhưng dáng người kia đã bán đứng thân phận của nàng.

Ngón tay của Bùi Miên Mạn không ngừng vân vê lọn tóc, miệng lẩm bẩm:

- Ngươi cho ta thật nhiều kinh hỉ, ai, nên sớm đoạt ngươi tới, bất quá như vậy cũng tốt, hiện tại chí ít không cần đoạt ngươi với Sơ Nhan.

Nụ cười của nàng nhanh chóng tắt đi, bởi vì muốn người cướp với hoàng thượng, độ khó khăn càng lớn.

- Xem ra cần xin gia tộc giúp đỡ, dù sao khẳng định bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú.

Nói xong, Bùi Miên Mạn quay người rồi đi, chỉ có trong không khí còn lưu lại hương khí nhấp nhô.

Lúc này trong ký túc xá, một thiếu nữ tay chống cằm ngẩn người:

- Thối tỷ phu, sao ngươi đi lâu như vậy còn chưa trở lại tìm ta.

...

Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì...

Lúc này ở trong xe tù, Tổ An liên tiếp hắt xì, nhịn không được cảm thán:

- Nhất định là mỹ nữ nào đó nhớ tới ta, hơn nữa còn không chỉ một cái.

Trịnh Đán nhịn không được trợn trừng mắt:

- Tổ lão sư vẫn tự luyến như vậy.

Xung quanh nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, đặc biệt là cách đó không xa, Tang Thiên từ đầu tới cuối hận không thể dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên này, nàng đâu dám biểu hiện ra dị thường, chỉ có thể lấy thân phận của Trịnh đại tiểu thư ở chung.

Tổ An cười ha ha:

- Không có cách, ai bảo ta luôn được hoan nghênh như thế.

Trịnh Đán nhịn không được cảm thán:

- Ta không biết nên bội phục lão sư rộng rãi? Hay nên chế giễu ngươi ngu xuẩn, ngươi có biết lần này tới kinh thành là thập tử vô sinh hay không.

Nàng lấy giọng giễu cợt nói ra nội tâm lo lắng, nàng thực không hiểu, tại sao gia hỏa này lại chủ động nhảy ra tìm chết, nữ nhân Sở gia kia trọng yếu với hắn như vậy sao?

Đến từ Trịnh Đán, điểm nộ khí +233!

Nhìn hệ thống toát ra một chuỗi điểm nộ khí, Tổ An sững sờ, sau đó kịp phản ứng:

- Thế nào, Trịnh tiểu thư đang ghen?

Trịnh Đán hừ lạnh:

- Mong các hạ tự trọng.

- Làm tốt lắm!

Bình Luận (0)
Comment