Mặt của Tang Thiên cũng trong nháy mắt đỏ bừng, nhưng là tức đến đỏ, chỉ thấy hắn nhìn Tổ An gầm thét:
- Họ Tổ, ngươi khinh người quá đáng!
Nhìn tư thế, nếu không phải bị xe tù ngăn cản, hắn sớm đã lao ra tìm Tổ An liều mạng.
Đến từ Tang Thiên, điểm phẫn nộ +999!
Tổ An ra vẻ vô tội:
- Ta chỉ là suy nghĩ vì mọi người, miễn cho lãng phí thời gian, có thể sớm khởi hành, sao thế, Tang công tử sợ lên kinh thành? Ta đắc tội hoàng thượng còn không sợ, Tang công tử sao lại sợ? Nam nhân nên gan lớn một chút mới được.
- Ta không phải, ta không có, ta...
Tang Thiên sắp bị hắn lượn choáng váng, mình tức giận không phải việc này, rõ ràng là hắn trêu chọc thê tử mới tức giận nha.
Nhưng lúc này tâm tình của hắn khuấy động, suy nghĩ hỗn loạn, trong lúc nhất thời rất khó tổ chức tốt lời nói.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +666!
- Được rồi, Thiên nhi ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng tranh cãi.
Nhìn thấy nhi tử bị người trêu đùa, Tang Hoằng đau cả đầu, lập tức ngăn cản nhi tử tiếp tục biện luận.
Lương Vương hừ lạnh:
- Phạm phụ và Tang Hoằng đổi chỗ, cái này dùng để chở Tổ An và hắn.
Hắn tự nhiên không có khả năng để Tổ An và Trịnh Đán ở trong một xe.
Nghe Trịnh Đán sẽ đến xe tù của mình, hai mắt Tang Thiên nhất thời tỏa sáng, đổi giận thành vui:
- Tốt tốt.
Tang Hoằng tức đến xạm mặt lại, ngươi muốn cha ngươi rời đi như vậy sao?
Nghe được an bài này, sắc mặt của Trịnh Đán trắng nhợt, cúi đầu xuống.
Tổ An tự nhiên không chịu:
- Vương gia an bài như vậy ta thấy không ổn, ngươi đặt hai vợ chồng mới cưới lên một xe, là an bài cho bọn hắn cơ hội động phòng sao? Tất cả mọi người huyết khí phương cương, vạn nhất cọ súng cướp cò phát sinh chút gì, ngươi để cấm quân xem biểu diễn trực tiếp sao?
Lương Vương sững sờ, tựa hồ có chút không ổn:
- Vậy...
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tang Hoằng, Tổ An lại nói:
- Nếu an bài Trịnh tiểu thư và Tang đại nhân ở trên một xe thì càng không hợp lễ pháp, nào có đạo lý công công và con dâu ở cùng một chỗ, đến thời điểm truyền ra tin đồn thất thiệt, trên mặt Vương gia ngài cũng không có ánh sáng.
Lương Vương bật cười:
- Chiếu ngươi nói, Trịnh tiểu thư chỉ có thể ở cùng ngươi?
Tổ An gật đầu:
- Đương nhiên, thứ nhất ta là người ngoài, mọi người không cần lo lắng những sự tình vớ vẫn kia, thứ hai ta và Trịnh tiểu thư là thầy trò, từng chung phòng tán gẫu, thứ ba, Trịnh tiểu thư nổi danh đoan trang hiền thục, chắc chắn sẽ không cho phép ta vô lễ với nàng. Lại thêm chúng ta đều bị hạ cấm chế, xung quanh còn có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, chẳng lẽ còn sẽ phát sinh cái gì sao.
- Cái này...
Lương Vương trầm ngâm, gia hỏa này nói cũng không phải không có đạo lý.
Tang Thiên nhất thời hoảng:
- Không được, tuyệt đối không được...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tổ An đánh gãy:
- Thế nào, ngươi không tin Trịnh đại tiểu thư đoan trang hiền thục, cảm thấy nàng sẽ ở trước mắt bao người thân mật với nam tử khác?
Tang Thiên gấp:
- Thê tử của ta băng thanh ngọc khiết, ta đương nhiên tin tưởng nàng, chỉ là...
Hắn còn chưa nói xong, lại bị Tổ An đánh gãy:
- Vậy ngươi không tin Vương gia anh minh thần võ, cảm thấy hắn sẽ cố ý nhằm vào cha con các ngươi, bao che ta làm ác?
Thấy ánh mắt Lương Vương không tốt nhìn về phía mình, Tang Thiên vội vàng xua tay:
- Không phải không phải, ta sao dám hoài nghi Vương gia, chỉ là...
Tổ An thuận thế ngắt lời:
- Vương gia, Tang công tử cũng tán thành phương án của ta, không bằng an bài như vậy đi.
Tang Thiên nổi trận lôi đình, đang muốn tiếp tục nói, lại bị phụ thân lôi kéo:
- Ngồi xuống.
- Thế nhưng...
Tang Thiên chỉ vào bên kia lo lắng.
Tang Hoằng lạnh nhạt nói:
- Lương Vương sao có thể không phân rõ nặng nhẹ? Sẽ không an bài như thế, Tổ An chỉ là cố ý trêu chọc ngươi mà thôi, ngươi không cần thiết loạn lòng người, để chúng nhân chê cười, ném đi thể diện của Tang gia.
Lúc này Lương Vương vẫn có chút chần chờ, tuy an bài Trịnh Đán và Tang Thiên, Tang Hoằng cùng một chỗ không quá hợp lý, nhưng an bài cùng với Tổ An cũng không hợp lý.
Lúc này Tổ An nhẹ giọng nói:
- Vương gia, ngươi cảm thấy ta sẽ lưu Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ở trên người đưa tới nguy hiểm không?
- Đương nhiên sẽ không.
Lương Vương vô ý thức đáp, vừa rồi Tú Y Sứ Giả đã tìm khắp thân thể, nhưng không phát hiện cái gì.
- Đó là đương nhiên, vật như vậy ai dám giữ, vì lý do an toàn, ta sớm đã tiêu hủy, nội dung đều lưu ở trong đầu.
Tổ An cười hắc hắc nói.
Lương Vương hừ lạnh:
- Ngươi nói những thứ này làm gì?
Hắn có tự mình hiểu lấy, vật như Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không phải hắn có thể nắm giữ, mình chỉ cần giao gia hỏa này cho hoàng thượng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Còn hoàng thượng làm sao từ trong miệng hắn gõ ra bí điển, đó là sự tình của hoàng thượng.
Tổ An cười hắc hắc:
- Chủ yếu là muốn nói nếu ta căng thẳng, hoặc không vui, rất dễ dàng ảnh hưởng tâm tình, nói không chừng đến thời điểm sẽ quên mất một vài câu nhớ lầm, như vậy hoàng thượng hỏi không khớp...
Lương Vương biến sắc, hắn tự nhiên biết đối phương có ý gì, hừ lạnh:
- Người đâu, nhốt Tổ An vào chiếc xe tù này, chúng ta trì hoãn thời gian đã lâu, lập tức lên đường.
Tang Thiên:
- ? ? ?
Tang Hoằng:
- ...
Tang Thiên nhịn không được nhìn về phía phụ thân:
- Cha, ngươi không phải nói sẽ không an bài như vậy sao?
Tang Hoằng đỏ mặt:
- Ta làm sao biết, gia hỏa Lương Vương này làm cái quỷ gì vậy!
Tang Thiên còn muốn nói gì nữa, nhưng thủ hạ của Lương Vương sớm đã được ra hiệu, trực tiếp phong ấn huyệt câm của cha con bọn họ, để bọn hắn nói không được.