Hô hấp của Hoàng Hôi Hồng cứng lại:
- Đương nhiên không được, cần bắt ngươi trở về để thánh thượng thẩm vấn!
Tổ An buông tay, lời gì cũng không nói, nhưng xung quanh lại vang lên tiếng khinh miệt, hiển nhiên đang cười nhạo bọn họ bịt tai trộm chuông.
Hoàng Hôi Hồng thẹn quá hoá giận, vội vàng tỏ ý đồng bạn vây quanh Tổ An:
- Ra tay đi, lần trước không cẩn thận bị ngươi chạy mất, lần này chúng ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Đến từ Hoàng Hôi Hồng, điểm nộ khí +583!
Hắn chấp hành nhiệm vụ nhiều năm như vậy, những người kia nhìn thấy Tú Y Sứ Giả ai không cúi đầu tùy ý bọn họ bắt đi, coi như ngẫu nhiên có một hai cái phản kháng, cũng nhanh chóng bị trấn áp, hơn nữa từ đầu tới cuối ánh mắt nhìn bọn hắn đều tràn ngập sợ hãi.
Nhưng gia hỏa này, không chỉ không sợ bọn họ, ngược lại bọn hắn còn sợ gia hỏa này bày trò gì.
Tổ An lắc đầu:
- Yên tâm, lần này ta không chạy, ta theo các ngươi đi gặp hoàng thượng.
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi.
Hoàng Hôi Hồng trầm giọng nói:
- Ngươi đang đùa cái gì?
Nếu là người khác thúc thủ chịu trói, hắn còn tin, nhưng gia hỏa này nhìn sao cũng không giống.
Tổ An mỉm cười:
- Thế nào, ta đứng ở chỗ này, chẳng lẽ đường đường Tú Y Sứ Giả còn không dám đến bắt?
Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như vội vàng nguyên khí truyền âm nhắc nhở:
- A Tổ ngươi làm gì vậy, nhanh nhân cơ hội này chạy đi, chúng ta có thể giúp yểm hộ ngươi.
Tổ An lắc đầu:
- Không cần, ta không muốn liên lụy các ngươi, hơn nữa ta tự có tính toán, hai vị không cần lo lắng.
Khương La Phu cũng không ngừng truyền âm:
- Xú tiểu tử, ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng nếu ngươi thật bị đưa tới kinh thành, sẽ không có đường sống, hoàng đế sẽ không cho phép một người khác học được công pháp trường sinh.
Tổ An cười đáp:
- Đa tạ mỹ nhân hiệu trưởng quan tâm, bất quá ngươi thấy ta giống ngu ngốc đi chịu chết sao?
Khương La Phu hừ lạnh:
- Tuy ngươi không ngốc, nhưng người khác cũng không ngu ngốc, ta không biết ngươi đến cùng có kế hoạch gì, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận mưu trí gì cũng không có ý nghĩa, lấy tu vi của hoàng thượng, mặc kệ ngươi làm gì cũng phí công.
- Vậy thì chưa hẳn.
Tổ An nghĩ đến kế hoạch của mình, biểu lộ có chút cổ quái, đến cùng làm sao mới có thể đeo Mũ Tha Thứ lên cho hoàng đế?
Nhìn bộ dáng đã tính trước của hắn, Khương La Phu không khỏi ngẩn ngơ, những năm này nàng gặp qua không biết bao nhiêu nam nhân tự tin, nhưng bọn hắn là xây dựng ở dưới tiền đề tu vi gia thế địa vị của mình mạnh hơn người ta, không có cái gì đáng giá ca ngợi; nhưng Tổ An chỉ là dân thường, địa vị yếu thế, còn có thể thản nhiên và tự tin như thế, thì càng thêm đáng quý.
Lúc này Tú Y Sứ Giả thử thăm dò vây qua, dùng Câu Hồn Tác Tổ An trói lại, thấy hắn quả nhiên không có phản kháng mới buông lỏng một hơi.
Hiện tại hắn muốn phản kháng cũng muộn, bị Câu Hồn Tác trói chặt, nguyên khí toàn thân bị giam cầm, dù tu vi của ngươi lại cao, cũng không khác gì người bình thường.
Tổ An nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng phát giác được nguyên khí trong cơ thể bị cắt đứt, cúi đầu nhìn xem, thấy trên những Câu Hồn Tác này đều khắc vô số hoa văn, phù văn tinh vi, ánh sáng màu lam nhạt như ẩn như hiện, hình thành một trận pháp giam cầm, trấn áp nguyên khí trong cơ thể.
Bất quá để hắn vui mừng là, Đại Phong, Lam Phù, Bách Minh y nguyên có thể triệu hoán, hắn nhất thời nhiều mấy phần lực lượng.
Lúc này Tạ Dịch cũng lại gần:
- Nếu mấy vị đại nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, không bằng ở Minh Nguyệt Thành chỉnh đốn mấy ngày lại đi, để hạ quan tận tình địa chủ.
Lương Vương vội vàng nói:
- Đa tạ hảo ý của Tạ thành chủ, bất quá chúng ta công vụ tại thân, không thể chậm trễ, phải lập tức lên đường.
Nói đùa cái gì, vừa rồi Tổ An nói trên người có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, không biết sẽ có bao nhiêu cá mập ngửi mùi lao tới, bọn họ nào dám chậm trễ?
Tạ Dịch là Tề Vương nhất mạch, có ý đồ gì hắn quá rõ ràng, đương nhiên sẽ không để hắn đạt được.
Sau khi nói xong không đợi hắn phản ứng, trực tiếp hạ lệnh:
- Người đâu, mang người của Tang gia theo, chúng ta lập tức ra khỏi thành!
Rất nhanh cha con Tang Hoằng, còn có Trịnh Đán ngồi ở trong xe tù bị mang tới, Trịnh Đán vẫn mặc áo cưới, cả người xinh đẹp kiều diễm như vậy, chỉ bất quá ánh mắt sầu khổ và mặt ủ mày chau, hiển nhiên là lo lắng và mê mang với tương lai.
Lúc này nàng cũng nhìn thấy Tổ An, cả kinh thoáng cái ngồi bật dậy, nắm chắc hàng rào xe tù, đôi mắt như biết nói chuyện, hỏi vì sao hắn lại ở chỗ này.
Tổ An nhìn nàng cười cười, đáng tiếc hiện tại nguyên khí bị phong, hai người không có cách nào vụng trộm truyền âm nói chuyện.
Lương Vương hạ lệnh:
- Người đâu, tìm một chiếc xe tù, phải đặc chế, ngàn vạn lần không thể để khâm phạm chạy.
Lúc này thủ hạ của hắn có chút khó khăn:
- Hiện tại phải lập tức ra khỏi thành, thời gian quá vội vàng, những xe tù trong nha môn Minh Nguyệt Thành kia không đủ kiên cố, hiện tại làm lại không kịp.
Lương Vương giận dữ:
- Chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, còn cần các ngươi làm cái gì.
Những người kia cũng tức giận bất bình, nghĩ thầm ngươi không cho chúng ta thời gian, chẳng lẽ chúng ta còn có thể biến ra sao.
Tổ An vừa cười vừa nói:
- Không cần phải phiền phức như thế, ta thấy xe tù của các ngươi không gian rất lớn, ta ngồi cùng nàng là được.
Hắn vừa nói vừa chỉ Trịnh Đán.
Sắc mặt của Trịnh Đán đỏ bừng, gia hỏa này không phải muốn ở trước nhiều người...
Bí mật nàng có thể để đối phương chơi như thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt mọi người, nàng đánh chết cũng không dám.