- Minh bạch, Hoàng thống lĩnh ý tứ là thích hợp chơi một chút thì không sao.
Tổ An cười ha ha.
- Còn Tang Thiên nhìn thì nhìn, dù sao hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
Hoàng Hôi Hồng:
- ...
Con mẹ nó ta có ý này khi nào?
Có điều hắn cũng không thèm để ý, gia hỏa này thực rất khó chơi, nhiệm vụ của mình là đưa hắn bình an đến kinh thành, còn sự tình khác, hắn lười quản, dù sao bị chơi cũng không phải lão bà của hắn, để ý làm quái gì.
Tổ An thế này mới nhìn Trịnh Đán cười cười:
- Xem đi, hắn không có ý kiến.
Trịnh Đán khẽ cắn môi, việc đã đến nước này, nàng cũng không có cách, chỉ có thể u oán liếc hắn một cái, lúc này mới nhẹ nhàng bóp chân cho hắn.
Thời điểm hai người chỉ một mình, những chuyện này làm cũng không ít, nhưng bây giờ bên ngoài nhiều người như vậy, nàng thực rất xấu hổ.
- Ai, tay ngọc của Trịnh tiểu thư vẫn dễ chịu trước sau như một.
Tổ An cười nhìn nàng, Trịnh Đán vốn kiều diễm, bây giờ ở dưới áo cưới phụ trợ, càng có vẻ rực rỡ rung động lòng người.
Trái tim Trịnh Đán phanh phanh nhảy lên, may mắn bên ngoài không có dị dạng gì, hẳn là không chú ý tới tin tức trong lời nói của hắn.
Tổ An vỗ vỗ bắp đùi mình, tỏ ý nàng ngồi lên.
Trịnh Đán giật mình, liều mạng lắc đầu, nói đùa cái gì, bên ngoài nhiều người như vậy tùy thời chú ý động tĩnh trong xe ngựa, nếu như bị phát hiện, nàng còn làm người được hay không.
Tổ An dùng khẩu hình nói:
- Yên tâm, ta không làm gì, chỉ muốn ôm ngươi, dù sao cũng không biết còn có bao nhiêu cơ hội ôm ngươi.
Sắc mặt Trịnh Đán ảm đạm, xác thực, nếu như nói nàng và người của Tang gia còn có sinh cơ, nhưng Tổ An đắc tội hoàng thượng, lần này đến kinh thành hơn phân nửa sẽ thập tử vô sinh.
Nghĩ tới đây, nàng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chậm rãi đi qua ôm chặt lấy hắn, hai người tựa sát sưởi ấm lẫn nhau.
Cảm nhận được thân thể nàng rung động, biết hiện tại nàng không có kiên cường như biểu hiện ra ngoài, Tổ An vỗ nhè nhẹ bả vai nàng an ủi.
Mình tối thiểu còn có chút ỷ vào, nhưng nàng, một tiểu cô nương phải thừa nhận nhiều chuyện như vậy.
- Cảm ơn ...
Cảm nhận được hắn quan tâm, trong lòng Trịnh Đán dâng lên dòng nước ấm.
- Giữa chúng ta còn nói những thứ này.
Tổ An ôm người ngọc trong ngực, đặc biệt là hôm nay nàng mặc lễ phục tân nương, cả người kiều diễm hơn ngày bình thường ba phần, trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên nhiệt hỏa.
Đúng lúc này môi đỏ mềm mại hôn lên, quả nhiên là Thiên Lôi dẫn ra Địa Hỏa, Tổ An làm sao còn nhịn được, ôm chặt lấy giai nhân trong ngực.
Dường như Trịnh Đán cũng muốn thông qua chuyện này đến phát tiết sợ hãi trong lòng, rất nhanh đã vong tình đầu nhập.
Tổ An vuốt ve thân thể mềm mại, chợt phát hiện một sự tình nhức cả trứng, áo cưới đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng quá mức lộng lẫy nặng nề, làm hắn căn bản tìm không thấy biện pháp cởi ra.
Trịnh Đán đè tay hắn lại, cắn môi khẽ lắc đầu, đôi mắt to ngập nước như biết nói chuyện, nhắc nhở hắn bên ngoài có nhiều người, cùng hắn vụng trộm hôn môi không có vấn đề, nhưng muốn càng tiến một bước, nàng không dám.
Ngón tay của Tổ An ở trên người nàng nhẹ nhàng viết chữ:
- Chúng ta không phát ra âm thanh là được.
Trịnh Đán tim nhảy dồn dập, biểu lộ không khỏi có chút chần chờ.
Thấy thái độ nàng không kiên quyết, Tổ An thuận thế tiếp tục công thành đoạt đất.
Dục hỏa của Trịnh Đán bị hắn nhen nhóm, hai tay ôm cổ hắn đáp lại.
Cách một hồi, Trịnh Đán bỗng nhiên ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó đưa tay bắt đầu giải y phục trên người.
Tổ An vội vàng nắm tay nàng, dùng khẩu hình nói:
- Không cần cởi, mặc như vậy càng có ý tứ.
Trịnh Đán u oán lườm hắn một cái, giữa hai người sớm đã thuộc như cháo, làm sao không hiểu tâm tư của tình lang.
Ngón tay của Tổ An ở trong lòng bàn tay nàng chậm rãi viết:
- Hôn lễ của ngươi thiếu một đêm động phòng hoa chúc, vì không lưu lại tiếc nuối cho ngươi, ta bổ sung.
Trịnh Đán vừa thẹn vừa giận, nhịn không được hung hăng cắn hắn một cái, đêm động phòng hoa chúc có thể để cho người ngoài bổ sung sao?
Tổ An cười hắc hắc, cũng không nói chuyện, chỉ ôm nàng chậm rãi kéo lên người mình.
Hắn vạch váy của Trịnh Đán lên, nhẹ nhàng cởi đi quần lót của nàng, cự vật thuần thục tiến vào trong ngọc môn quan ấm áp lại trơn ướt.
- Ân…
Toàn thân Trịnh Đán run lên, đâu còn có tinh lực trách cứ hắn, liều mạng cắn môi, sợ phát ra thanh âm.
Hết lần này tới lần khác lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Hoàng Hôi Hồng:
- Trịnh tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Trịnh Đán giật mình, tận lực khống chế để thanh âm không phát run, ra vẻ trấn định đáp:
- Không có... Không có việc gì, vì sao hỏi như vậy?
- Há, chủ yếu là nghe bên trong bỗng nhiên không có thanh âm, lo lắng ngươi xảy ra chuyện, cho nên mới hỏi.
Hoàng Hôi Hồng cười nói, dù sao hắn cũng có thân phận giám thị, mà Trịnh Đán lại là vợ của đại quan, thật xảy ra chuyện gì, lan truyền ra ngoài, trên mặt mình cũng không ánh sáng.
Tổ An vừa đẩy sâu vào tận hoa tâm của Trịnh Đán, người sướng run lên, tay luồng vào trong áo bóp lấy bộ ngực trần của nàng, nhưng lại ra vẻ khó chịu nói:
- Hoàng thống lĩnh ngươi có ý gì, ta là người như thế sao?
Trịnh Đán rên nhẹ một tiếng, nhịn không được đấm bộ ngực hắn, ngươi hỗn đản này, không phải người như thế mới lạ, thế thứ kia của ngươi đang nhét vào đâu thế, ân, sâu quá, thật muốn rên thành tiếng nha.
Cũng không biết da mặt hắn làm sao lại dày như vậy, mấu chốt là kiêu ngạo như vậy, vạn nhất đối phương vào xem thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây nàng khẩn trương tới cực điểm, thân thể không tự chủ được run rẩy lên, thành nhục động co thắt mãnh liệt, từ trong hoa tâm, một dòng âm tinh nóng hổi trào ra.