Sắc mặt Tổ An cổ quái, sao lại nhanh như thế, vội vàng hít sâu một hơi kiềm nén không rên thành tiếng.
Bên ngoài Hoàng Hôi Hồng hừ lạnh:
- Trịnh tiểu thư, nếu phát sinh cái gì, thì trực tiếp gọi chúng ta là được.
Hắn hiển nhiên không thèm để ý Tổ An, cũng không muốn chọc tên sát tinh này, dù sao gia hỏa này quá khó chơi, hắn không muốn tự rước lấy họa.
- Vâng, cảm ơn Hoàng thống lĩnh.
Trịnh Đán lễ phép hồi đáp, đồng thời lại nhịn không được nhẹ nhàng nhấp nhô thân thể, làm hai bộ phận ma sát phát ra âm thanh ót ót bạch bạch… nhè nhẹ.
Lúc này trên xe tù đằng sau, Tang Thiên đang duỗi dài cổ dò xét, đáng tiếc trừ lờ mờ nhìn thấy xe ngựa có chút lay động, thì cái gì cũng không nhìn thấy.
- Đừng nhìn, không có ý nghĩa.
Tang Hoằng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, lúc này cấm chế trên huyệt câm của hai người đã mất đi hiệu lực.
Tang Thiên cắn chặt răng:
- Chẳng lẽ tùy ý họ Tổ kia khi dễ Đán nhi như vậy?
Tang Hoằng nguýt hắn một cái:
- Đến lúc nào rồi còn nghĩ những sự tình nhi nữ tình trường kia! Việc cấp bách là chúng ta làm sao mới có thể vượt qua kiếp nạn này, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, thì sớm muộn gì cũng sẽ Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó lại cưới cho ngươi mười cái tám cái danh môn khuê tú không tốt sao?
Tang Thiên lầu bầu nói:
- Nhưng ta vẫn cảm thấy Đán nhi rất hợp tâm ý của ta, mấu chốt là ta không nhìn nổi bộ dáng tiểu nhân đắc chí của họ Tổ kia.
Tang Hoằng:
- ...
Gia hỏa này thật không cứu được, hai cha con chúng ta đã sắp chết, hắn còn quan tâm những việc nhỏ không đáng kể kia.
Hắn triệt để từ bỏ tưởng tượng với nhi tử, chỉ hy vọng Thiến nhi có thể quyết đoán, không ngu xuẩn giống ca ca nàng.
Nhìn phương hướng kinh thành, trong mắt Tang Hoằng tinh quang chớp động, hiển nhiên hắn đang suy tư cái gì đó.
Trong xe ngựa của Tổ An, qua gần nửa giờ chinh phạt, lại thêm hoàn cảnh kích thích, sau khi nghe Trịnh Đán nói cho thiếp một hài tử, hắn liền nhịn không được bắn hết vào tận hoa tâm của nàng.
Trịnh Đán cắn lấy tay hắn, cố kiềm nén để mình không phát ra thanh âm rên rỉ cao vút, cả người run rẩy co giật, mồ hôi nhễ nhại, trên da nổi đầy đốm đỏ li ti.
...
Đội ngũ bất tri bất giác đi ngang qua một sơn cốc, bỗng nhiên đỉnh đầu rơi xuống vô số đất đá, phảng phất như sơn băng địa liệt.
- Cẩn thận!
Hoàng Hôi Hồng vội vàng nhắc nhở mọi người, trực tiếp vung Câu Hồn Tác đánh những tảng đá kia.
Dưới một roi, đất đá vỡ nát, tứ phân ngũ liệt.
Các cấm quân cũng ào ào rút ra vũ khí chém thẳng, đại đa số đều chém nát hòn đá, nhưng cũng có mấy quỷ xui xẻo né tránh không kịp, bị đất đá đập trúng.
Toàn bộ đội ngũ nhất thời hỗn loạn, đúng lúc này, một tảng đá to lớn từ trên đỉnh núi rớt xuống, đập thẳng tới xe ngựa của Tổ An.
Lấy thể tích và trọng lượng của tảng đá kia, nếu bị đập thật, coi như xe ngựa của Liễu Diệu lại kiên cố, chỉ sợ cũng sẽ bị đè ép.
Hoàng Hôi Hồng kinh hãi, bọn họ đang đối phó những cự thạch khác, tảng đá kia bọn họ căn bản không kịp cứu giúp.
Lúc này một thanh đao vô hình trống rỗng xuất hiện, trực tiếp chém về phía tảng đá này.
- Là đao khí của Vệ tướng quân!
Không ít người nhận ra lai lịch của đao khí, hưng phấn kêu to.
Tuy tảng đá kia to lớn, nhưng làm sao chịu được Cửu phẩm công kích?
Trực tiếp bị đao khí vô hình cắt thành hai, hai tảng đá bay vụt qua hai bên, phát ra tiếng vang thật lớn.
Liễu Diệu trực tiếp bay lên, nửa đường ở trên vách núi điểm vài cái, trực tiếp nhảy đến đỉnh sơn cốc.
Sau đó phía trên truyền đến tiếng binh khí chém giết, có điều rất nhanh thì hóa thành tiếng kêu thảm thiết, cách một hồi, tất cả đều an tĩnh lại.
Lúc này Lương Vương đã dẫn người đi tới xe ngựa của Tổ An, trực tiếp đẩy cửa xe ra, Tổ An và Trịnh Đán đều ngồi nghiêm chỉnh ở một đầu.
Nhìn thấy Tổ An không có việc gì, hắn buông lỏng một hơi, nếu gia hỏa này xảy ra chuyện, hoàng thượng trách tội thì xong đời.
Bỗng nhiên hắn chú ý tới Trịnh Đán, nghĩ thầm Tang gia ngược lại tìm được nàng dâu tốt, người còn yêu kiều hơn hoa.
Có điều sao sắc mặt nàng đỏ như vậy?
Hắn đang định hỏi, Liễu Diệu đã từ phía trên bay xuống, trong tay còn cầm mấy tù binh.
- Các ngươi là người phương nào, ai phái các ngươi đến?
Lương Vương hỏi.
Uy áp của Tông Sư mạnh mẽ như thế nào, mấy người kia nhất thời tâm thần thất thủ, vội vàng đáp:
- Chúng ta là người Hắc Phong Trại, Tổ An hại chết đương gia Trần Huyền của chúng ta, hại chúng ta sống không dễ chịu, nghe nói lần này hắn bị áp giải đi ngang qua, đám huynh đệ la hét muốn báo thù cho Đại đương gia, chúng ta mới thiết lập bẫy rập, ai biết các ngươi... các ngươi lợi hại như vậy...
- Hắc Phong Trại?
Lương Vương sững sờ, lúc này có người đi qua bẩm báo lai lịch của Hắc Phong Trại.
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám công nhiên tập kích cấm quân?
Liễu Diệu có chút vui vẻ, vừa rồi giao thủ, Tứ phẩm cũng không có mấy cái.
- Trước kia giao thủ với quan quân, bọn họ cũng không có lợi hại gì.
Những người kia hoảng hốt đáp, nhớ ngày đó có Đại đương gia chỉ huy, mỗi lần bọn họ đều có thể làm cho quan quân của Minh Nguyệt Thành ăn quả đắng, ai biết sau khi Đại đương gia mất, bọn họ sẽ sống thê thảm như thế.
Đều do Tổ An hại chết Đại đương gia!
Đến từ bang chúng Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Tổ An trơn mắt, trước đó Trần Huyền chết, mọi người một mực tìm không thấy sào huyệt của Hắc Phong Trại, các ngươi khiêm tốn làm người không tốt sao, lại chạy tới tặng đầu người, làm hại Hắc Phong Trại toàn diệt.
Trần Huyền bất quá chỉ là Lục phẩm, các ngươi lại dám chạy đến tập kích quân đội có cao thủ Đại Tông Sư, Cửu phẩm tọa trấn, não chứa phân sao.